Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1706 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (3)



Chương 1706 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (3)




Sau khi Lưu Chí Mậu rời khỏi bến đò, Trần Bình An trở về nhà, tháo thanh kiếm tiên ra treo lên tường, cởi áo choàng Kim Lễ, chỉ mặc một chiếc áo choàng bông dày miễn cưỡng chống rét, ném than củi vào chiếc lò than nhỏ, đốt lửa sưởi ấm, đi dạo quanh trong nhà.
Tằng Dịch chạy tới gõ cửa chào hỏi, sau khi mở cửa, Trần Bình An hỏi thăm tiến độ chi tiết tu luyện của Tằng Dịch, sau khi nói chuyện xong, Trần Bình An cảm thấy khá hài lòng, đoán chừng khoảng cuối năm, Tằng Dịch sẽ có thể sử dụng khí lực của chính mình làm người mang âm vật thần hồn và tự do đi lại trong dương gian. Đến lúc đó, Tằng Dịch có thể dựa vào bí thuật thượng thừa này và căn cốt đặc biệt của chính mình, rèn luyện, tu vi tiến lên phía trên một cách mạnh mẽ, nói không chừng tốc độ đột phá cảnh giới sẽ cực nhanh, so với loại Âm Độc Thiên Môn dục tốc bất đạt của đảo Mao Nguyệt, thậm chí còn nhanh hơn, có thể sớm trở thành một tu sĩ cảnh giới Động Phủ cảnh đã vượt qua ngưỡng cửa lớn đầu tiên của Trung Ngũ Cảnh.
Thấy Tằng Dịch lề mà lề mề, hắn ta dường như không muốn rời đi.
Trần Bình An hỏi: "Có phải muốn hỏi tại sao cách đây không lâu ta mới cùng Lưu Lão Thành đánh nhau sống chết, bây giờ lại có thể cùng nhau đến du ngoạn hồ Thư Giản như những người bạn vong niên sao?”
Tằng Dịch có chút xấu hổ gật đầu.
Cho dù hắn ta nhớ chắc rõ ở đảo Thanh Hạp mình nên nhìn nhiều nghĩ nhiều ít nói, nhưng người thanh niên cao lớn này thực sự rất tò mò, vì vậy hắn ta không thể kìm nén được.
Trần Bình An mỉm cười nói: "Chuyện tương đối phức tạp, cũng không phải là chuyện có thể dùng làm đề tài nói chuyện hay giai thoại thú vị."
Tằng Dịch vội vàng đứng dậy nói: "Trần tiên sinh, ta quay về tu luyện đây."
Trần Bình An nói với hắn ta: "Đợi đến một ngày nào đó có thể nói ra được, ngươi hãy mời ta uống rượu, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Tằng Dịch nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt nở nụ cười, vui vẻ nói qua khe hở cuối cùng trên cửa: "Trần tiên sinh, một lời đã định."
————
Kể từ đó, nhiều hòn đảo ở hồ Thư Giản tuyết vẫn chưa tan, lại chịu thêm một đợt tuyết rơi dày đặc khác.
Thật kỳ lạ.
Năm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mới cách đây lâu kể từ khi có hai trận tuyết rơi dày liên tiếp chưa từng thấy trong nhiều thập kỷ.
Tuy nhiên không có ai không vui cả, đây có nghĩa là toàn bộ hồ Thư Giản vốn dĩ linh khí đã dồi dào, lại có một số loại thuốc bổ, đây gọi là ông trời thưởng cho chén cơm ăn.
Mấy ngày gần đây, hầu như tất cả tu sĩ đều đang bàn luận về tiên sinh phòng thu chi của đảo Thanh Hạp, ngay cả bốn thành lớn ven hồ Trì Thủy và Vân Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Du Cối lần đầu tiên chủ động đến cổng núi của đảo Thanh Hạp, ngồi trong nhà Trần Bình An một lúc, nhân tiện làm một vụ làm ăn nhỏ, bán giá thấp cho Trần Bình An một loại linh khí thượng hạng chỉ cách pháp bảo nửa bước chân, hiệu quả tương tự như toà "hạ ngục" điện Diêm Vương kia. Đó là kiểu dáng kết cấu mô phỏng gác xép "Lưu Ly Các" của Bạch Đế Thành ở Trung Thổ, mặc dù không có nhiều "ngôi nhà" vật âm quỷ quái có thể nghỉ lại, chỉ có mười hai gian, kém xa điện Diêm Vương từ mật khố của đảo Thanh Hạp, nhưng những ngôi nhà ở trong tình trạng tốt hơn, như vậy đã là quá dư dả cho những quỷ tướng chiêu hồn được quỷ tu phủ Chu Huyền chuyên tâm chăm chút.
Trần Bình An hơi bất lực, thứ này chắc chắn là một thứ rất tốt, nhưng không có tiền, cho nên chỉ có thể thiếu nợ đảo Nguyệt Nha, Du Cối nghe xong, vui vẻ, nói Trần tiên sinh không coi trọng nghĩa khí, cái giá thấp như vậy, còn phải viết giấy nợ, thật không biết thẹn? Trần Bình An mỉm cười nói không biết thẹn, với Du đảo chủ đâu phải khách khí. Du Cối càng vui vẻ hơn, nhưng giao tình là giao tình, mua bán là mua bán, kéo Trần Bình An, yêu cầu Chương Yểm, người chủ sự mật khố làm giấy nợ dưới danh nghĩa đảo Thanh Hạp, nếu không hắn ta không yên tâm, còn nhờ Chương lão tiên sinh giúp canh chừng Trần Bình An, đến lúc đó Du Cối hắn ta và mật khố phòng sẽ là đôi anh em hoạn nạn…
Chương Yểm mỉm cười gật đầu đồng ý, ông ta không chịu cho Trần Bình An mượn tiền để trả tiền cho toà tiểu Lưu Ly Các kia, dù sao Trần Bình An vốn đã nợ đảo Thanh Hạp rồi, nhưng Chương Yểm đã đồng ý sẽ viết giấy nợ, Du Cối lúc này mới cảm thấy vừa lòng thoả ý, nhân tiện mở lời mời Chương lão tiên sinh có thời gian đến đảo Nguyệt Nha là khách, Chương Yểm gật đầu đồng ý không chút miễn cưỡng, lập tức hẹn thời gian với Du Cối.
Cuối cùng trái lại Trần Bình An lại như một người ngoài.
Đảo chủ đảo Tử Trúc rạng rỡ vui sướng, ngồi một chuyến thuyền linh khí, mang theo tử trúc của dòng dõi tổ tông trên ba đảo Đại Can cho Trần tiên sinh, tặng tiền còn vui hơn là nhận được tiền. Khi đến nhà Trần Bình An, chỉ uống trà và thậm chí còn không có một cốc nước nóng, vì vậy rời đi, và Trần Bình An cùng nhau tiễn đến bến đò, ôm quyền tiễn đi.
Cũng có rất nhiều người Trần Bình An lúc đó từ chối không cho khách vào cửa, hoặc lên đảo du lịch nhưng đảo chủ không lộ diện, đều sẽ hẹn từng người từng người đến thăm hỏi đảo Thanh Hạp.
Tuyết ngừng rơi.
Buổi trưa hôm đó, Lưu Chí Mậu đến nhà, gõ cửa nhưng không vào.
Trần Bình An cầm lồng than ủ trong ống tay áo đi ra ngoài, vẻ mặt mệt mỏi.
Hai người cùng nhau đi dạo.
Lưu Chí Mậu có chút hả hê: "Ngươi có muốn ta ra mặt giúp ngươi đuổi những kẻ đó, đóng cửa từ chối gặp người không? Tuỳ tiện tìm một cái cớ là được rồi, cứ nói đảo Thanh Hạp muốn đóng núi.”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không cần, ta tận hưởng niềm vui trong nỗi cay đắng. Giao thiệp với những chủ đảo này, thật ra ta có thể học được rất nhiều điều, chỉ là mệt thì mệt thật, chào hỏi với người ta, nói vài lời lịch sự, chuyện này luôn không phải sở trưởng của ta, chỉ cần kiểm tra chõi thiếu sót và bổ sung khuyến khuyết, luyện nội công trong đối nhân xử thế."
Lưu Chí Mậu cười nói: "Thật ra ai cũng phải trải qua một ngày như vậy. Sau này đợi khi ngươi có ngọn núi của riêng mình, phải lo liệu mọi thứ, làm việc chăm chỉ hơn và làm quen với nó càng sớm càng tốt, thực sự là một chuyện tốt.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận