Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1030: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (2)

Chương 1030: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (2)Chương 1030: Thế Nào Là Vô Địch Thiên Hạ (2)
Chương 1030: Thế Nào
Là Vô Địch Thiên Hạ (2)
Chu Phì xách theo bả vai Chu Sĩ và Nha Nhi, lần nữa tìm đến Lục Phảng vẫn đang uống rượu trong quán. Không riêng góc đường không người, cả con phố lớn đều trống rỗng, quá nửa là triều đình Nam Uyễn quốc đã sớm xuống nghiêm lệnh, một khi có tông sư đại chiến sẽ giới nghiêm phường thị sở tại, quy củ cụ thể tuân theo dạ cắm thường làm, đây khẳng định là chủ ý xuất phát từ tay quốc sư Chủng Thu.
VỊ phụ nhân mỹ mạo từng là đồng môn của Lục Phảng giờ đã mềm nhũn sắp trên bàn rượu.
Đầu lâu gã mặt cười Tiền Đường và bội kiếm Đại Xuân đều đặt trên bàn ngay bên cạnh.
Chu Phì buông tay ra, thả hai người xuống, bước vào trong đó, ngồi xuống cười nói: "Ngươi chỉ chuốc say người ta?"
Lục Phảng rót cho hẳn một chén rượu: "Không thế thì thế nào?”
Chu Phì đánh giá Lục Phảng: "Khuông uỗng ta phí một phen khổ tâm, xem ra vẫn có chút hiệu quả."
So với bộ dạng thất hồn lạc phách ở lần gặp trước, lúc này Lục Phảng đã đỡ nhiều, hơn nữa còn nhiều thêm từng tia tinh khí thần ngưng như thực chát, đủ giúp Lục Phảng sống thêm một giáp ở Ngẫu Hoa phúc địa, nói không chừng còn có cơ hội nhục thân phi thăng, cũng tính nhân họa đắc phúc.
Còn về dòng thời gian tương đối giữa Ngẫu Hoa phúc địa và Hạo Nhiên thiên hạ, rất thú vị, toàn dựa vào tâm tình người kia.
Nếu người đó cảm thấy hay ho, một giáp ở Ngẫu Hoa phúc địa chẳng qua chỉ bằng năm sáu năm ở Hạo Nhiên thiên hạ, nhưng nếu hắn cảm thấy nhàm chán, vậy thì ngươi gặp khổ rồi. Trên lịch sử từng có người trải qua thiên tân vạn khổ ở phúc địa, thật không dễ dàng mới phi thăng, lại phát hiện Hạo Nhiên thiên hạ mà mình quay về đã là ba trăm năm sau, đương trường thiếu chút đạo tâm thất thủ.
Rốt cuộc dù là người tu hành trên núi, ba trăm năm cũng đủ khiến vật còn người mất, người muốn gặp khả năng sớm đã không tại nhân thế, người muốn giết lại sớm đã hưởng hết vinh hoa phú quý mà chết.
Chu Sĩ và Nha Nhi chọn một chiếc bàn ngồi xuống, ai cũng có tâm sự riêng. Trâm Hoa Lang đi lật ra một vò Trúc Tra tửu đặc sản Nam Uyễn quốc, sống sót sau tai họa, hẳn nên cùng nữ tử trong lòng thống ẩm một phen, còn về hẹn ước sáu mươi năm, lập chí tiến vào mười người thậm chí là ba người đứng đầu thiên hạ... Chu Sĩ rốt cục là con trai Chu Phì, lại thêm Xuân Triều cung vốn đã ở trên đỉnh Ngẫu Hoa phúc địa, phần tâm trí này Chu Sĩ không thiếu, hắn có lòng tin sáu mươi năm sau sẽ cùng cô gặp lại, nắm tay đi tới quê nhà phụ thân.
Còn Nha Nhi nghĩ thế nào, Chu Sĩ đoán không ra, nhưng không cần suy nghĩ nhiều, bởi Chu Sĩ vô cùng tin tưởng thủ đoạn và tính toán của phụ thân. Đặc biệt là sau khi phi thăng, đó chính là Giao Long vào nước hổ về núi, cần biết Ngẫu Hoa phúc địa chẳng qua là trung đẳng phúc địa, mà Ngọc Khuê tông Khương thị, lại là Vân Quật phúc địa mà phụ thân hắn nắm giữ lại là đại phúc địa nhất đẳng ở thiên hạ này.
Công phu chịu đựng, dạy dỗ và thuần phục tâm tính nữ tử của Chu Phì, Chu Sĩ một mực không học được, Chu Phì từng cười nói nói, đây gọi là "thân giả tâm thật", là một môn thần thông tiên gia, Chu Sĩ ngươi chỉ có thể học chút da lông, nhưng đã đủ khiến ngươi rong ruỗi bụi hoa ở thiên hạ này.
Lục Phảng hỏi: "Bên kia sao rồi?"
Chu Phì nhấc bát rượu lên cụng với bạn tốt một cái, nhấp một ngụm, vị quá kém, vội gấp gáp thả xuống, giải thích nói: "Đánh rất loạn, Phùng Thanh Bạch bị bằng hữu Đường Thiết Ý chém chết, Trình Nguyên Sơn rắm không dám đánh một cái đã chạy, Chủng Thu chơi chiêu, không đánh sống đánh chết với Trần Bình An, sau khi phân ra quyền pháp cao thấp hình như còn cắt mài một trận, giúp Trần Bình An ổn định cảnh giới, bởi vì võ đạo của tên kia có hơi cổ quái, thiếu chút thì đã một hơi xông tới bình cảnh lục cảnh, Chủng Thu nhìn ra một ít manh mối, dùng từng quyền từng quyền chằm chậm đánh cảnh giới võ đạo Trần Bình An về lại cảnh thứ năm. Trong quá trình giao thủ, Chủng Thu tựa hồ cũng dựa vào quyền giá của Trần Bình An nghiệm chứng được vài suy nghĩ về võ học, nếu người này có thể đi ra Ngẫu Hoa phúc địa, tương lai tất sẽ là một võ phu cửu cảnh."
Chu Phì vô thức cầm bát rượu rượu lên, chỉ là nghĩ đến mùi vị kia, không khỏi ai thán một tiếng, đành bóp mũi chuốc một hớp: “Sau đó Định Anh và Du Chân Ý liền lộ diện, một người chặn đường Trần Bình An, một người chặn Chủng Thu, ta thấy hai trận này mới là hung hiểm nhất, tất phân sinh tử."
Lục Phảng tiện tay chỉ chỉ Trâm Hoa Lang và Nha Nhi ở bàn sau lưng: "Phấn Kim Cương Mã Tuyên và nữ tử tỳ bà, còn cả... Mặt cười, Trần Bình An. Thật ra đều không động sát tâm, nhưng hai đứa trẻ này, tin tưởng chỉ cần tên kia vừa có cơ hội liền nhất định sẽ giết Ài, tính tình như thế, ngược lại càng giống du hiệp nhi hơn cả Phùng Thanh Bạch."
"Không nhắc đến ngươi và Đòng Thanh Thanh, nhân vật ở thiên hạ này có thể vào được mắt ta cũng chỉ có Đinh Anh và Du Chân Ý. Số còn lại đều như nhau, dù là Chủng Thu cũng vậy. Cứ cho là bốn năm mươi năm sau hắn thành là võ phu cửu cảnh ởi, vậy thì đã sao?"
Chu Phì khoát khoát tay: "Ta không quản mấy chuyện đó, lần này ngồi ở đây chờ đợi tiếng trống thứ hai vang lên từ Cổ Ngưu Sơn, ta chỉ mang đi con bé tên Nha Nhi sau lưng kia, cho nên sáu mươi năm sau, đứa con không ra gì này còn phải nhờ ngươi chiếu có."
Lục Phảng gật đầu đáp ứng, hiếu kỳ hỏi: "Ngươi không tính mời chào Du Chân Ý? Dù gì cũng có sáu mươi năm quen biết, so với những tông môn Đồng Diệp tông thì nhiều thêm chút tiên cơ. Mà lại theo lời ngươi nói, ngươi xếp hạng lót đáy, chỉ có thể mang đi một người, chính là Ma giáo Nha Nhi kia. Du Chân Ý lại có thể mang đi ít nhất ba người, Ngụy Tiện, Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Chu Liễm, có ai không là quái thai kinh tài tuyệt diễm. Ly Châu động thiên Bảo Bình châu thích hợp người tu đạo, Ngẫu Hoa phúc địa này lại là mảnh đất sản sunh thiên tài võ đạo. Ngươi lôi kéo Du Chân Ý, bằng với dưới trướng Khương thị nhiều thêm ba người như Chủng Thu."
Chu Phì vươn ngón tay ra chỉ chỉ Lục Phảng: "Lương tâm Lục Phảng ngươi xem ra còn chưa bị chó ăn sạch, còn biết vì ta suy xét chút sự tình."
Nha Nhi lần đầu tiên chủ động mở miệng nói chuyện, rụt rè hỏi: "Chu cung chủ, Lục kiếm tiên, Đồng Thanh Thanh rốt cuộc là ai?"
Chu Phì và Lục Phảng đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Bởi vì Nha Nhi căn bản không biết phân lượng của gia chủ Ngọc Khuê tông Khương thị, chủ nhân Vân Quật phúc địa, cùng một vị kiếm tu có khả năng tiến lên cảnh thứ mười mộit.
Nếu Nha Nhi đứng vào trong hàng ngũ thượng thập nhân Ngẫu Hoa phúc địa, có lẽ mới có mấy phần tư cách nói chuyện cùng bọn họ.
Đương nhiên, điều này cũng phần nào liên quan tới tính cách lãnh mạc của Chu Phì và Lục Phảng.
Đổi thành du hiệp nhi Phùng Thanh Bạch có lễ sẽ không khiến người khó mà thân cận như thế.
Sau một kiếm của Trần Bình An. Phía cuối con đường thẳng tắp, một vị lão nhân lồng ngực trước người đã bị xé nứt ra một lỗ lớn, lộ ra rãnh máu máu tươi đầm đìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận