Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 856: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (3)

Chương 856: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (3)Chương 856: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (3)
Chương 856: Ta Có Việc Nhỏ To Như Đấu (3)
Trần Bình An gặp phải một chuyện khiến hắn lúng túng, thì ra ở Đảo Huyền sơn, trong mười người không một người có thể nghe hiểu được nhã ngôn đông Bảo Bình châu, mà Trần Bình An cũng không biết đại nhã ngôn Trung Thổ Thần Châu, cho nên Trần Bình An đi hỏi đường, cùng người hảo tâm bị hỏi đường, hai bên nói gà nói vịt. Cuối cùng Trần Bình An kiên trì, siêng năng hỏi hơn ba mươi người, cuối cùng đã hỏi được một người đi đường thông thạo ngôn ngữ Bảo Bình châu, kết quả người ta không biết khách sạn Quán Tước ở phương nào.
Trần Bình An đứng trên ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, chung quanh mờ mịt, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, đành phải đứng tại chỗ mượn rượu giải sâu.
Thật sự không được, cũng chỉ có thể đường cũ quay về Tróc Phóng Độ, đi theo Quế phu nhân đòi gặp Kim Túc, mời quế hoa tiểu nương này giúp đỡ dẫn đường. Về phần có bị “đại cừu báo” Kim Túc châm chọc khiêu khích hay không, Trần Bình An thật ra không quan tâm. Mặt mũi không mặt mũi, giữa người thân quen còn đỡ, nhưng với Kim Túc người chỉ gặp gỡ ngắn ngủi như vậy, đời này có thể gặp được mấy lần? Cho nên da mặt dày một chút cũng không quan trọng.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. q)”
(1) Câu thơ trên trích từ bài thơ «Du Sơn Tây thôn» của thi nhân Lục Du nổi tiếng thời Nam Tống, trong đó có hai câu: "Sơn trùng thủy phục nghỉ vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"
(tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng)
Tức là: giữa cảnh núi cùng nước tận, tưởng như không còn đường đi nữa, thì lại có thể thấy bóng liễu và hoa tươi nơi thôn làng phía xa.
Trần Bình An lại bắt được một người qua đường biết nhã ngôn Bảo Bình châu, tuy người sau cũng không biết địa điểm khách sạn nhưng lại biết được Kính Kiếm Các cùng Viên Nhựu Phủ, hơn nữa khi nói tới hai địa phương này, Trần Bình An hỏi là "Tiên sinh có biết Kính Kiếm Các ở phương nào không", người nọ trả lời đúng là "Ô, ngươi nói là Viên Nhựu Phủ bên cạnh Kính Kiếm Các a, dễ lắm, cách nơi này không quá xa.”
Thiếu niên Ngai Ngai châu Lưu U Châu, không đơn giản.
Vì thế Trần Bình An trực tiếp quay đầu, đi hướng Tróc Phóng Độ, người qua đường kia nhìn bóng lưng thiếu niên, tràn đây tiếc nuối, nếu như mượn cơ hội này, mình có thể lôi kéo quan hệ với Viên Nhựu Phủ, cho dù chỉ là lượn qua lượn lại cho quen mặt cũng tốt.
Đến cuối cùng Kim Túc vui vẻ đi xuống Quế Hoa Đảo, dẫn Trần Bình An "mặt xám mày tro" cùng đi hướng khách sạn Quán Tước, trước khi nàng xuống núi, Quế phu nhân cho nàng ba đồng tiểu thử tiền, nói nàng xài tiết kiệm. Sau khi đi xuống cửa ra, Kim Túc hỏi Trần Bình An muốn đi Tróc Phóng Đình hay không, Trần Bình An nói đã đi rồi, Kim Túc gật gật đầu, nói Tróc Phóng Đình tẻ nhạt nhất, còn lâu mới thú vị bằng những cảnh điểm khác, ví dụ như Linh Chi Trai, Mị Lộc Nhai, nhất là Kính Kiếm Các, nhát định phải đi, chuyến đi này mới coi như không uống công.
Hai người đi được ước chừng nửa canh giờ, dọc theo đường đi Kim Túc đại khái giảng giải cho Trần Bình An về tình hình một vài phong cảnh danh thắng quan trọng nơi Đảo Huyền sơn bao gồm cả Linh Chỉ Trai, tỷ như tòa Kính Kiếm Các, Kiếm Khí Trường Thành toàn bộ kiếm tu từng chém giết Yêu tộc thượng ngũ cảnh, bội kiếm của bọn họ, Đảo Huyền sơn đều đã tạo ra một cây phảng phẩm, cung phụng ở trong các, để hậu nhân chiêm ngưỡng.
Kim Túc đến Đảo Huyền sơn, rõ ràng không còn lãnh đạm như ở trên Quế Hoa Đảo, tính tình đại biến, tuy không thể gọi là thao thao bát tuyệt, nhưng đã không khác gì những cô gái bình thường, nàng nói Linh Chi Trai kia có để một chuôi linh chi như ý Đạo tổ di lưu ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, linh khí dạt dào, nhuộm đẫm cả tòa Linh Chi Trai giống như một tòa động thiên phúc địa, tu hành ở đây, làm ít hưởng nhiều. Cho nên Linh Chi Trai là khách sạn đốt tiền nhất ở Đảo Huyền sơn, nhưng mà tử đệ tiên gia tông môn tới đây lịch duyệt, cùng với công tôn hào phiệt tới đây du lãm thưởng cảnh ngàn năm, vẫn là có tiền cũng khó tiến vào Linh Chỉ Trai, cần phải đặt phòng hẹn trước từ mấy tháng.
Tới gần khách sạn Quán Tước, Kim Túc thấp giọng nói: "Cũng có lời đồn, từ dây hồ lô Đạo tổ tự tay gieo trồng kia đã tạo thành bảy hồ lô dưỡng kiếm phẩm trật tối cao, mật thất Linh Chi Trai có giấu một trong bảy cái, hơn nữa là hồ lô đầu tiên thành thục, hôm nay bên trong bí mật ôn dưỡng phi kiếm của hơn mười vị đại kiếm tiên Hạo Nhiên Thiên Hạ."
Những tin tức bên lề này, thường thường người bên ngoài nói từng chuyện với vẻ mặt vui vẻ hào hứng rất sống động, giống như chính mắt được nhìn thấy hồ lô dưỡng kiếm hồ vậy. Kim Túc nghe tin vỉa hè mà biết cũng giống vậy, không có ngoại lệ. Thực ra Đạo Lão Nhị “Khuôn vàng thước ngọc" đạo nhân chấp chưởng nhất mạch Đảo Huyền sơn, về chuyện dưỡng kiếm hồ cùng dưỡng kiếm cho kiếm tiên thiên hạ, chưa bao giờ sẽ tiết lộ nửa điểm thiên cơ, chỉ nói Linh Chi Trai cũng không có kỳ sự cỡ này, chớ nghĩ nhiều, chớ nghe nhằm đồn bậy.
Trần Bình An nhớ tới hồ lô dưỡng kiếm màu bạc A Lương tặng cho Tiểu Bảo Bình, đương nhiên còn có hồ lô dưỡng kiếm tử kim Chính Dương sơn Tô Giá tiên tử từng huyền bội, cùng với mới vừa rồi không lâu tên kia tự xưng "lão tổ tông của hồ lô dưỡng kiếm".
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Kim Túc cô nương, Viên Nhựu Phủ ở Đảo Huyền sơn rất nổi danh sao?"
Kim Túc gật đầu nói: "Đương nhiên, Viên Nhựu Phủ dưới danh nghĩa Ngai Ngai châu Lưu gia là một trong tứ đại tư trạch Đảo Huyền sơn, chiếm địa rất lớn, thanh danh lớn hơn nữa, Lưu thị ở Ngai Ngai châu là đệ nhất thế gia vọng tộc, hơn nữa danh tiếng vô cùng tốt, hầu như toàn bộ Ngai Ngai châu quân chủ Hoàng đế, Địa tiên tu sĩ, đều phải cùng Lưu thị tạo quan hệ, hơn nữa Tuyết Hoa tiền Luyện khí sĩ chúng ta sử dụng nhiều nhất, chính là đúc dựa theo khuôn mẫu Lưu gia tạo ra tiền, mà mỏ ngọc kia, Lưu thị một nhà đã chiếm một thành, đừng cảm thấy một thành nói nghe có vẻ không bắt mắt, thật sự là không thể lợi hại hơn”
Trần Bình An có chút khiếp sợ.
Khó trách một đồng Cốc Vũ tiền cũng kêu "Cho dù có thiếu tiền", thật không phải là người ta Lưu U Châu chém gió.
Kim Túc nhãn thần có chút ngắn ngơ,"Đệ tử Lưu thị, đó mới thật sự là người may mắn sinh ra đã ngồi trên núi vàng núi bạc, muốn cái gì, dùng tiền đập là được, trên đời này vốn không có bảo bối Lưu thị không mua nỗi."
Những lời này, là chính miệng Lão Long thành Tôn Gia Thụ nói với nàng, lúc ấy Kim Túc thấy được một tia khát khao trong mắt tiểu tài thần Tôn Gia Thụ. Thế cho nên nàng càng khắc sâu trong ký ức.
Trần Bình An càng thêm hạ quyết tâm, không cần có ý kết bạn với Lưu U Châu.
Thiếu niên kia tựa như chiếc độ thuyền Quế Hoa Đảo, nổi lên sóng gió gì, cũng không phải là chuyện hiện tại mình có thể chống đỡ lại.
Trần Bình An vừa nghĩ đến đây, trong lòng liền có chút ảm đạm, nội tâm như có phong tuyết thổi qua.
Mình có bao nhiêu Sơn Thủy ấn có thê tiêu xài?
Hôm nay cũng chỉ còn lại có một chiếc Thủy ấn.
Mặc kệ có ngàn vạn lý do phải làm như vậy, mặc kệ gặp gỡ chuyện đồng dạng như vậy, Trần Bình An vẫn sẽ đứng lên ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận