Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1056: Trong Ngõ Nhỏ (2)

Chương 1056: Trong Ngõ Nhỏ (2)Chương 1056: Trong Ngõ Nhỏ (2)
Chương 1056: Trong Ngõ Nhỏ (2)
Nữ tử ngây ra như phỗng, dù là nam tử nghiêm túc kia cũng có chút trở tay không kịp.
Đợi tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, nữ tử đột nhiên che mặt, dậm mạnh chân.
Nam tử thở dài, thật ra bình thường cô không ngốc như vậy. Bảy năm qua đảm nhiệm gián điệp, am hiểu ân núp, xưa nay kín đáo trầm ổn, lập rất nhiều công lao cho triều đình Nam Uyễn, ngay cả Chủng quốc sư cũng coi trọng có thừa đối với cô, lần này hai người phụ trách theo dõi Bắc Tấn Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý, đủ có thể thấy được Chủng Thu tín nhiệm ra sao.
Trong sân, Tào Tình Lãng và tiểu cô nương tạm thời không biết tên họ ngồi ở trên băng ghế nhỏ, hai đứa bạn cùng trang lứa không nói chuyện phiếm. Tiểu cô nương đang cắn hạt dưa, hẳn là đòi từ Tào Tình Lãng, vỏ hạt dưa tùy tay ném xuống đất, sau khi nhìn thấy Trần Bình An, nó có chút kích động, Trần Bình An liếc mặt đất, nó lập tức cầm hạt dưa trong tay để vào trong túi, sau đó bắt đầu thu dọn.
Trần Bình An sau khi đánh tiếng chào Tào Tình Lãng thì đi vào nhà, đốt đèn lên, mở ra hai bọc đồ, sách bị tiểu cô nương bán rẻ đều hoàn hảo không tổn hao gì, một lần nữa xếp lên bàn, những quyển sách của nha môn Công bộ thì đặt ở một bên khác, hai ngọn núi sách nho nhỏ, một trái một phải, như môn thần bảo vệ xung quanh. Trần Bình An mở ra phần hồ sơ mật đó, bên trên ghi lại chỉ tiết thư sinh họ Tương cùng phi tử tỳ bà.
Trần Bình An một lần nữa đặt lại phong thư, kẹp ở trong một quyển sách.
Trần Bình An bắt đầu phục bàn lại ván cờ khó hiểu này này. Lần này tiến vào Ngẫu Hoa phúc địa, tuy cực kỳ nguy hiểm, nhưng thu hoạch rất hậu hĩnh.
Chiến một trận với võ học đại tông sư Chủng Thu, chẳng những thành công phá vỡ bình cảnh tứ cảnh, trận giao thủ thứ hai, Chủng Thu lúc ấy còn tự hạ thân phận, chủ động chịu đánh, giúp mình củng cố cảnh giới ngũ cảnh, tuy nói Chủng Thu cũng có suy tính của bản thân ở trong đó, đoán được Định Anh và Du Chân Ý vô cùng có khả năng liên thủ bố cục, không muốn để bọn họ thực hiện được, nhưng mặc kệ như thế nào, Chủng Thu bắt luận là khí độ tông sư, thực lực võ phu hay là tâm tính, đều khiến Trần Bình An sinh lòng bội phục.
Sau đó chiến một trận với Định Anh, nhẹ nhàng vui vẻ, hơn nữa biến đổi bát ngờ, Trần Bình An lần đầu tiên thật sự cầm kiếm nghênh địch, quả nhiên võ phu thuần túy vẫn cần ở giữa sự sống chết mài giũa cơ thể, mặc dù Trần Bình An không rõ võ nhân ngũ cảnh khác của Hạo Nhiên Thiên Hạ, nhưng tự nhận trụ cột ngũ cảnh đã được xây dựng tương đối khá rồi.
Đây là gốc rễ lập thân, Trần Bình An dù có tham tiền, cũng không đổi với bất cứ cái giá nào. Lui một vạn bước để nói, cho dù chuyến đi Ngẫu Hoa phúc địa lần này, cầu trường sinh vẫn như cũ không dựng lên được, cũng không uỗng chuyến đi này, so với trước đó Trần Bình An hy vọng ởi di chỉ chiến trường cổ hoặc là miếu Võ thánh nhân thử vận khí, tranh thủ chen thân ngũ cảnh, kết quả đã tốt hơn quá nhiều.
Nhưng chuyến đi tình thế tràn đầy tốt đẹp, vẫn ân giấu hung hiểm.
Vấn đề là ở bị âm thần kim thân của Đinh Anh từ đỉnh Cổ Ngưu sơn đánh tới trong hồ to bên ngoài Cổ Ngưu sơn, đặc biệt là cuối cùng dưới "lôi trì", linh khí mênh mông cùng võ vận của Ngẫu Hoa phúc địa bị kéo đến dải Cổ Ngưu sơn đã tan vỡ, nước biển chảy ngược, một hơi ùa hết vào trong cơ thể Trần Bình An, rót vào hồn phách, Trần Bình An mơ hồ phát hiện trên tâm hồ của mình như là bốc lên một làn sương mù, quanh quần không tiêu tan, lôi điện đan xen, như giao long xà mãng cưỡi mây đạp gió, hơn nữa có các luồng kiếm quang trong sương mù chợt lóe rồi biến mát, giống như đang kiếm trảm giao long.
May mà những linh khí xung đột với một luồng chân khí của võ phu thuần túy cát cứ ở phiên trần xa xôi, tạm thời chưa khởi nghĩa vũ trang, chưa tạo phản. Dù sao ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, luyện khí sĩ và thuần túy võ phu ngay từ đầu đã là hai con đường hoàn toàn khác nhau, võ phu cần đánh tan hết linh khí trong cơ thể, luyện thành một luồng chân khí thuần túy giống như rồng lửa tuần thú khắp nơi, mà bước thứ nhất của luyện khí sĩ, là thiên địa linh khí, càng nhiều càng tốt, sau đó đơn giản lưu giữ lại tính hoa, mở mang bờ cõi mang từng luồng khí phủ khiếu huyệt chế tạo thành phủ đệ thành trì, trở thành tiểu động thiên của mình, như hồ nước khổng lồ bên cạnh sông lớn. vô luận là nước lũ lan tràn hay là mùa khô, luyện khí sĩ đều có thể luôn cấu kết bản thân với thiên địa, linh khí cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng mở ra đan thất, kết thành Kim Đan khách, sau đó ôn dưỡng ra âm thần cùng dương thần, cuối cùng thành tựu cảnh giới Địa Tiên.
Bố cục trong cơ thể Trần Bình An trước mắt, chính là chân khí thuần túy và thiên địa linh khí hai bên giằng co, hai quân đối chọi, đều tự kết trận, vừa lúc duy trì được cục diện nước giếng không phạm nước sông.
Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm bên cạnh bàn, uống ngụm rượu. Xây dựng một cây cầu trường sinh khó như vậy à. Thật sự là hủy cầu dễ xây cầu khó, mình thiếu chút nữa đã chết ở tòa Ngẫu Hoa phúc địa này, vừa nghĩ đến loại khả năng này, Trần Bình An liền khó tránh khỏi nghĩ mà sợ, cho dù một giáp ở Ngẫu Hoa phúc địa không tương đương sáu mươi năm thời gian của Hạo Nhiên Thiên Hạ, nhưng khẳng định sẽ bỏ lỡ ước hẹn mười năm với Trữ cô nương, mười năm sau, Lý Bảo Bình Lý Hòe bọn họ đã lớn bao nhiêu rồi, trong lúc đó, có thể bị người ta ức hiếp hay không? Còn có Cố Xán đi Thư Giản hồ thì sao? Lưu Tiện Dương có thể áo gắm về nhà. trở lai trấn nhỏ. sau đó không tìm thấy mình hay không? Trúc lâu Lạc Phách sơn quận Long Tuyền cùng nhà tổ ngõ Nê Bình, còn có cửa hàng ngõ Ky Long làm sao bây giờ? Trần Bình An đứng lên, rất nhanh sau đó cửa sân bên kia liền truyền đến tiếng đập cửa, tiều cô nương gầy gò tựa như tranh công chạy đến phòng bên của Trần Bình An, đang muốn nhắc nhở Trần Bình An có khách tới chơi, cửa phòng đã mở ra, Trần Bình An nhìn thấy nữ điệp báo kia của Nam Uyễn quốc đứng ở ngoài cửa sân, ôm một cái hộp dài. Trần Bình An đi qua, nàng thấp giọng giải thích: "Đây là di vật của tỳ bà phi tử, quốc sư vừa mới sai người cầm đến, bảo ta giao cho Trần tiên sư."
Không đợi Trần Bình An nói gì, cô đã hơi đỏ mặt, chạy trối chết.
Tào Tình Lãng nhìn một màn này, chỉ là tò mò. Tiểu cô nương gầy gò thì tròng mắt đảo như rang lạc, như có chút đăm chiêu.
Trần Bình An mang cây tỳ bà kia đặt lại trong phòng, Tào Tình Lãng về phòng của mình khêu đèn đọc sách ban đêm, tiều cô nương tiếp tục ngồi ở trên băng ghế cắn hạt dưa, lần này đã học khôn, vỏ hạt dưa không dám như thiên nữ tán hoa ném lung tung xuống đất nữa, tất cả chất đống bên chân. Trần Bình An đi về phía băng ghé, phát hiện Tào Tình Lãng bỏ lại quạt hương bò trên ghé, nhẹ nhàng cằm lấy, sau khi ngồi xuống, nói với tiểu cô nương: "Ngươi có thê về nhà rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận