Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1045: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (3)

Chương 1045: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (3)Chương 1045: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (3)
Chương 1045: Nhân Gian Chi Chít Đèn Đuốc (3) Ở trước đó, Trần Bình An bởi vì bên cạnh còn có lão tăng chùa lâm Tướng một vị luyện khí sĩ như vậy, cộng thêm tiến vào kinh thành này không bao lâu, rất nhanh đã gặp bộ quần áo màu xanh thích nhẹ nhàng nhảy múa dưới ánh trăng kia. Cho nên Trần Bình An vốn không nghĩ sâu thêm, chỉ cho rằng là hoàn cảnh tắc nghẽn ra một chỗ "vô pháp chỉ địa", tựa như Bảo Bình châu Sơ Thủy quốc chỗ lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu, võ phu cường thịnh. Hôm nay cần thận cân nhắc, Trần Bình An thấy sợ hãi gấp bội, lạnh toát từng cơn.
Tựa như lúc trước nhìn thoáng qua cái giếng kia.
Tuy biết mình thân ở Ngẫu Hoa phúc địa, nhưng tiến vào như thế nào, khi nào tiến vào, Trần Bình An vẫn nghĩ mãi không hiểu.
Lão đạo nhân chỉ cần một ngày không xuất hiện, vậy Trần Bình An sẽ mãi không biết đáp án.
Chủng Thu thân là quốc sư, sau một trận đại chiến, tình thế thiên hạ đều trở nên biến hóa quỷ quyệt, còn có vô số sự tình cần hắn đi định đoạt, hôm nay tới bái phỏng Trần Bình An, một là phòng ngừa xuất hiện hiểu làm, hai là có ý riêng, đến bên này giải sầu, hít thở chút. Cho nên tán gẫu xong điều nên tán gẫu, Chủng Thu liền cáo từ rời đi.
Lúc ly biệt, Trần Bình An áy náy nói: "Tạm thời ta vẫn chưa thể rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa."
Chủng Thu cười nói một câu,"Không sao, dù sao Trần Bình An ngươi cũng không giống như là Trích Tiên Nhân."
Sau khi Chủng Thu rời đi, một mình đi ở trên đường cái lạnh lùng, vẻ mặt ảm đạm. Nếu Trích Tiên Nhân đầu tiên mình và Du Chân Ý năm đó gặp là Trần Bình An, có thể hôm nay sẽ là một loại kết cục khác hay không?
Trần Bình An xách băng ghế nhỏ lên, đi vào ngõ nhỏ tối đen.
Trần Bình An đột nhiên nheo mắt.
Một tiểu cô nương gầy gò đứng ngoài cửa sân.
Nó lùi lại một bước theo bản năng, ngắng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt kẻ kia, có vẻ như có nhiều điều ấp ủ muốn nói, thế mà lại một chữ cũng không dám nói ra miệng.
Trần Bình An hỏi: "Những quyền sách kia đâu?"
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, dùng sức lắc đầu,"Ta không biết."
Tựa như là sợ Trần Bình An không tin, nó đầy vẻ tủi thân, uất ức nói: "Mấy ngày hôm trước ngươi cùng những người xấu kia đánh dữ như vậy, hơn nữa lúc ấy một nam một nữ chính là từ trong ngõ nhỏ đi ra đường cái, ta nào dám về ngõ nhỏ, luôn thành thành thật thật ngồi ở trên băng ghé, về sau không thấy ngươi, cũng không đợi được ngươi, ta sợ người xấu tìm tới ta, liền nhanh chân chạy mắt."
Trần Bình An phát phát tay. ý bảo nó có thể đi rồi, không muốn gặp lại tiểu cô nương tâm cơ thâm trầm này.
Tiểu cô nương ra vẻ đáng thương nói: "Van ngươi đó, để cho ta cơm nước xong rồi đi?"
Thì ra là ngửi thấy mùi cơm.
Trần Bình An không để ý tới nó, sau khi vào cửa liền cài cửa sân, là Tào Tình Lãng làm xong một bữa cơm chiều. Đứa nhỏ thông minh mà lại hiếu thuận, tuy trước đây chưa bao giờ tự mình xuống bếp, nhưng thấy mẫu thân nấu cơm làm thức ăn nhiều rồi, đợi bản thân nó tự lực làm, đồ ăn làm ra, đương nhiên sẽ không ngon miệng, nhưng có thể ăn được. Hai ngày qua, đều là Tào Tình Lãng tự mình nấu cơm.
Trần Bình An chưa từng quản tới, thường thường là Tào Tình Lãng đi tới phòng bếp, hắn sẽ chủ động rời khỏi sân viện, hôm nay cũng là như thế.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Trước kia lúc trở về, đứa nhỏ khẳng định đã ăn cơm xong, thu dọn bát đũa bàn ăn, trở về phòng của mình đợi, ngẫu nhiên buổi tối hóng mát, Tào Tình Lãng mới ra ngồi một lúc. Nhưng mà hôm nay lại khác, Tào Tình Lãng ngồi ở cạnh bàn, ăn rất chậm, hơn nữa đối diện bàn hắn bày thêm một bộ bát đũa. Trần Bình An nhẹ nhàng đi vào phòng, sau khi ngồi xuống, nhai kỹ nuốt chậm, chưa phát ra bát cứ tiếng động nào.
Trong viện 'phốc' một tiếng.
Tiểu cô nương gầy gò đứng lên, vỗ vỗ trên người bụi đất, rón ra rón rén tới ngoài phòng, không dám vào, liền ngồi ở nơi đó, duỗi cổ, nhìn đồ ăn trên bàn.
Tào Tình Lãng suy nghĩ, vẫn đi phòng bếp bên kia xới cho nó một bát cơm, đi đến trước mặt nó, đưa bát đũa cho nó, "Cùng nhau ăn đi."
Trần Bình An buông bát đũa, nhìn nó. Nó liền lã chã muốn khóc, buông bát đũa xuống, không nhúc nhích.
Tào Tình Lãng bát đắc dĩ nói: "Không có việc gì, ăn đi."
Nó vẫn nhìn Trần Bình An không dời mắt, Trần Bình An cầm lấy bát đũa, không muốn nhìn nó nữa.
Lúc này nó mới bắt đầu cúi đầu lùa cơm, thi thoảng gắp một miếng ở đĩa đồ ăn bên kia, cứ như trộm.
Khi ba người gần như ăn xong, Tào Tình Lãng đứng dậy thu dọn bàn ăn, tiểu cô nương lếếc Trần Bình An, làm bộ làm tịch giúp đỡ Tào Tình Lãng thu dọn.
Hai người bạn cùng lứa tuổi, mâm bưng bát đĩa cùng nhau trở lại phòng bếp. Nó nhìn quanh sân, tên kia không có mặt, mới thấp giọng thầm oán: "Dầu mỡ cũng không có, còn mặn như vậy, ngươi rốt cuộc có biết nấu cơm hay không? ! Một người lớn như vậy, có thể có chút tiền đồ hay không?"
Tào Tình Lãng nghẹn lời, thấy bộ dạng cô bé có vẻ không muốn bỏ qua, hắn đành phải nói: "Lần tới ta sẽ chú ý."
Kết quả Trần Bình An đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, tiểu cô nương gầy gò lập tức câm miêng. vừa muốn quay đầu không nhận, làm bộ không thấy Trần Bình An, đã nhìn thấy hắn vẫy vẫy tay, hơn nữa ánh mắt sắc bén.
Nó đành phải cúi đầu ởi ra ngoài, bị Trần Bình An xách cổ áo, tương tự xách gà con, một tay mở cửa, một tay đặt cô ra bên ngoài, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu,"Còn dám trèo tường, ta trực tiếp ném ngươi ra bên ngoài kinh thành.”
Đêm hôm đó, Trần Bình An luôn nhắm mắt dưỡng thần, Tào Tình Lãng đi ra hóng mát không bao lâu, liền nghe được tiếng ho khan ngoài cửa sân.
Hắn đi qua mở cửa, thấy đươc nó ngòi ở trên mặăt đất. đang ngửa đầu, khoanh hai tay trước ngực, cười tủm tỉm nói: "Không cần phải để ý tới ta, trong ngõ nhỏ bên ngoài mát mẻ hơn."
Tào Tình Lãng hai tay vò đầu, hắn là thực sự sợ kẻ này rồi.
Trần Bình An ngắng đầu, nhíu nhíu mày, trên một nóc nhà xa xa, ánh trăng sáng tỏ, có nam tử đeo đao, mặc áo bào đen, khí chất nho nhã, một tay cầm một bầu rượu, mỉm cười ra hiệu với Trần Bình An, thấy Trần Bình An không nói gì, hắn điểm nhẹ mũi chân, phiêu đãng mà ởi tới hướng tòa nhà này của Trần Bình An.
Trần Bình An thừa dip Tào Tình Lãng còn ở ngoài cửa, một quyền đưa ra, hồn nhiên thiên thành.
Vị đường đường Bắc Tắn quốc Đại tướng quân Đường Thiết Ý kia, bị một đạo quyền cương vô thanh vô tức nện ở ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trở lại nóc nhà chỗ cũ.
Quyền cương kình đạo, kỳ diệu tới đỉnh phong, bản thân Đường Thiết Ý chính là đại tông sư đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ, chưa bị thương, nhưng chật vật đến cực điểm.
Nhưng Đường Thiết Ý chẳng những chưa thẹn quá hóa giận, ngược lại áy náy cười một cái với Trần Bình An. như là đang nói đã quấy rầy nhiều, vì mình không mời tự tới mà áy náy, Đường Thiết Ý hông đeo thanh Luyện Sư cứ như vậy xoay người lướt i.
Bạn cần đăng nhập để bình luận