Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1136: Phu Tử Nói Trình Tự, Thuỷ Thần K

Chương 1136: Phu Tử Nói Trình Tự, Thuỷ Thần KChương 1136: Phu Tử Nói Trình Tự, Thuỷ Thần K
Chương 1136: Phu Tử Nói Trình Tự, Thuỷ Thân Kết Kim Đan (5)
Nước Mai Hà ngoài Bích Du phủ dập dờn ánh sóng, dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm sáng tỏ.
Rất nhiều thủy quỷ chết oan lệ khí khó tan, không tự chủ được từ đáy sông âm trầm bơi về phía trên mặt sông, sau đó tắm rửa dưới ánh trăng, ùn ùn tiêu tán, như được giải thoát.
Trong từ miếu thuỷ thần bờ Mai Hà, các thiện nam tín nữ bên ngoài chờ đợi bình minh mở cửa đốt nén nhang đầu, tiếng động lớn xôn xao nỗi lên, thì ra trong từ miếu loáng thoáng, hình tượng bức tượng thần kim thân thuỷ thần nương nương kia, bỗng đột ngột đội đất mọc lên, cao tới mười mấy trượng, quan sát nhân gian, kim thân đất nung kia, hai chữ kim thân trở nên càng thêm danh xứng với thực, ngoài uy nghiêm, thần khí nghiêm nghị. Sâu trong Mai Hà, con đại yêu cách Kim Đan cảnh chỉ một chút đó ẩn nắp ở một chỗ hang ổ đáy sông, vốn nên thoải mái thích ý nhất, giờ khắc này thế mà lại như đặt mình trong nồi chảo, vạn phần giày vò, bất đắc dĩ, nhanh chóng mãnh liệt bay ra khỏi hang ổ. Nó lớn tiếng rít gào, nhắc lên sóng lớn ngập trời, dọc theo dòng chảy Mai hà điên cuồng chạy trốn về hướng thượng du. Mỗi lần muốn lên bờ hành hung, lòng sông hai bên như nhà giam, khiến nó khắp nơi vấp phải trắc trở, ép nó chỉ có thê ở chỗ sâu nhất của nước sông húc loạn, trước sau không thể gây họa dân chúng thành trấn hai bờ sông.
Trời tờ mờ sáng.
Trong sảnh lớn Bích Du phủ, thuỷ thần nương nương ống tay áo bay bay, cả người hào quang màu vàng lưu chuyển bát định, nhất là trong ngực, có một viên đan hoàn màu vàng xoay vù vù, chiếu rọi cả tòa đại sảnh ánh vàng hơn xa ánh nến.
Trên sách có nói, sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng.
Nàng chưa từng nghĩ mình còn có phần hồng phúc tê thiên này, đêm nghe đại đạo, sáng kết Kim Đan!
Thuỷ thần nương nương vái sâu hết mức, mang ơn đối với vị nam tử trẻ tuổi này, đã là mặt đầy nước mắt, vui quá mà khóc, nói: "Tiểu phu tử đã là đệ tử đích truyền của Văn Thánh lão gia, vì sao gạt ta?”
Thuỷ thần nương nương sau khi nói xong, thật lâu không có đáp án, ngắng lên nhìn, dở khóc dở cười, vị tiểu phu tử kia thế mà đã ngồi ngủ say, chỉ có tiếng ngáy khe khẽ.
Nàng hiểu ý cười, phần tự tại cùng giải sầu này của tiểu phu tử, nhìn không quá chú ý, nhưng ở trong mắt nàng, không kém chút nào so với các hào kiệt nhân gian "mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu bước”.
Vị thủy thần Mai Hà này suy nghĩ, muốn cõng Trần Bình An, đến nhã xá của phủ đệ nghỉ ngơi. Bùi Tiền như đối mặt đại địch, vội vàng bảo vệ ở bên cạnh Trần Bình An, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thuỷ thần nương nương trơn mắt nói: "Không lẽ muốn hắn ngủ ở chỗ này tới lúc mặt trời lên cao? Dù sao cũng phải có chiếc giường lớn thoải mái để nằm chứ, bằng không Bích Du phủ ta còn nói chuyện gì tới đạo đãi khách.”
Bùi Tiền ồ một tiếng, dặn dò: "Vậy bà cẩn thận chút, đừng làm cha ta tỉnh giác."
Cùng lúc Bùi Tiền còn thật cần thận mang cái hồ lô dưỡng kiếm kia một lần nữa treo ở bên hông Trần Bình An.
Nếu làm mát bầu rượu này, nó nhắm chừng mình không bị Trần Bình An đánh chết, cũng sẽ mắng chết. Đành chịu thôi, ở trong lòng Trần Bình An, chỉ có nó không đáng tiền nhát.
Thuỷ thần nương nương không so đo xưng hô với tiểu khuê nữ, nàng tự nhiên liếc một cái nhìn ra, Trần tiểu phu tử cùng tiểu cô nương tuyệt đối không có quan hệ huyết thống, về phần vì sao một lớn một nhỏ lại cùng nhau kết bạn du lịch giang hồ, nhắm chừng chính là duyên phận. Duyên tụ duyên tan, duyên đến duyên đi, tuyệt nhát không thể tả, tựa như tối nay đến sáng nay, ai có thể tưởng tượng, Trần Bình An lần đầu đến Bích Du phủ, liền mang tới cho nàng cơ duyên to lớn như thế? Cần biết con đường thần đạo, hầu như chỉ có thể dựa vào tích lũy hương khói hun đúc tháng ngày, so với luyện khí sĩ và võ phu thuần túy càng khó tỉnh tiến hơn. Thử nghĩ một phen, sơn thuỷ thần linh lên bậc, trừ triều đình sắc phong, hoàng đề hạ chỉ, lấy khí vận một quốc gia đổi lấy vị thần linh nào đó thần vị leo cao, cũng chỉ có thể từng giọt từng giọt, thu các thiện nam tín nữ, khách hành hương tâm thành một tiền, một lượng, một cân hương khói tinh hoa trong từ miếu.
Thuỷ thần nương nương động tác nhẹ nhàng, công lên người trẻ tuổi có tửu phẩm (1) tốt nhất trên đời này. Hắn không nặng, nàng cũng chưa vận dụng thần thông thu đất thành tác mà trực tiếp đi về phía tiểu viện, mà là cõng Trần Bình An, đi từng bước một, cái này đối với thủy thần Mai Hà tính nôn nóng mà nói, là kiên nhẫn phá lệ. Nàng rất tò mò, người trẻ tuổi như vậy, trong bụng sao lại chứa học ván lớn như vậy. Làm sao có thê khiến Văn Thánh lão gia và TÈ Tĩnh Xuân coi là người thừa kế văn mạch, lúc ấy, hắn hẳn vẫn là thiếu niên nhỉ?
(1) Một người uống rượu dễ hành xử dơ dáng sau khi quá chén bị gọi là có "tửu phẩm" (7ï an) kém hay "nhân cách uống rượu kém'.
Nếu thật sự là thiếu niên lĩnh ngộ được đạo lý, vậy thì xuất thân tốt bao nhiêu, thiên phú tốt bao nhiêu mới được? Chẳng lẽ là thần linh chuyển thế, con cưng của trời sinh ra đã biết trong truyền thuyết?
Nhưng vừa nghĩ như vậy, nàng cảm thấy không đúng. Văn Thánh lão gia, thiên tài nào chưa từng gặp, hẳn là sẽ không thông tục như nàng.
Bùi Tiền đi bên cạnh thuỷ thần nương nương, luôn luôn ngửa đầu đánh giá sắc mặt của nàng. thấy vi chủ nhân phủ đê này nở nụ cười có chút cổ quái, tiêu cô nương rốt cuộc nhịn không được, hỏi: "Không phải là bà thích cha ta rồi chứ?"
Thuỷ thần nương nương lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Không đâu, ta không thích, cũng cảm thấy không xứng, nếu nhất định phải chọn một người đọc sách trên đời làm phu quân tương cứu trong lúc hoạn nạn, ta à, đại khái vẫn là thích quân tử lôi thôi kia hơn, gả làm vợ cho nam tử như vậy, mới có thể sống. Trần công tử như vậy, khó."
Nếu thích Trần Bình An, Bùi Tiền sẽ tức giận, nhưng khi nghe nói thủy thần Mai Hà nói không thích, nó càng tức giận, buột mồm nói: "Bà mù à!"
Thuỷ thần nương nương quay đầu nhìn tiểu nha đầu tức giận, cười nói: "U a, chẳng lẽ nữ tử trên đời này, đều phải thích Trần Bình An, mới được coi là không mù?”
Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt kiêu căng "Ngươi đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, ta không nói lời thừa với bà nữa”.
Thuỷ thần nương nương vốn là tâm tình thoải mái, thấy bộ dáng này của Bùi Tiền, càng cười ra tiếng, cảm thấy mình bị coi thường Bùi Tiền liền càng thêm tức giận, Cười cái gì mà CƯời. cha ta là ân nhân của bà. ta là con gái hắn, ta chính là tiềêu ân nhân của bà, bà tôn trọng chút!"
Thuỷ thần nương nương bước chân nhẹ nhàng thư giãn, thấp giọng hỏi: "Bằng không ta tặng ngươi một phần tạ lễ?"
Mắt Bùi Tiền sáng lên, chỉ là rất nhanh đã vụt tắt, uễ oải nói: "Thôi, bà tự mình đưa cho Trần Bình An, ta cũng không dám thu lễ lung tung. Bằng không sau khi hắn tỉnh, khẳng định lại ghét ta không có gia giáo, không hiểu cáp bậc lễ nghĩa. Tốt bụng trở thành lòng lang dạ thú, ta tội gì chứ? Bà nói đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận