Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 943: Nhìn Về Nơi Xa

Chương 943: Nhìn Về Nơi XaChương 943: Nhìn Về Nơi Xa
Chương 943: Nhìn Về Nơi xa
Lục Đài mặt hướng về phía Trần Bình An, một tay chắp sau, một tay vươn tới, bàn tay mở ra,"Quyền cái thế gian, trừ tráng gân cốt khí huyết, ôn dưỡng hồn phách thần ý, huyền cơ chân chính, nằm ở một cỗ chân khí Không mượn dùng cho thiên địa lực, ngược lại phải sắc lệnh thiên địa', nói tiếp chặt chẽ, chính vì để ra quyền nhanh đến không giảng đạo lý!"
Lục Đài vươn một quyền thẳng tắp, nổ lớn rung động, quyền cương tạc liệt, truyền ra tiếng vang như xé lụa. Lục Đài lại ra quyền, hơi nghiêng nghiêng, từng động tác trượt tới, địa điểm ra quyền cuối cùng, vẫn là vị trí ban đầu, nhưng thanh thế, lặng yên không một tiếng động, nhưng mà nắm tay chạm đến không trung, khí cơ vỡ vụn, thanh thế kinh người.
Lục Đài lên tiếng giải thích: "Hai quyền, ta dùng khí lực cùng thần ý giống nhau, trực tiếp dứt khoát một đám xuất ra, nhìn như lộ trình ngắn nhát, nhưng mà tựa như trèo non lội suối, nhanh nhất, là tìm đến sơn đạo, xuôi dòng đi xuống, ngươi đi theo một đường thẳng, ngược lại sẽ không đi được nhanh. Chỉ cảnh trong truyền thuyết võ đạo chân chính, là mười cảnh, tiếp tục hướng lên trên, là Võ Thần cảnh, đó mới là phong quang thiên thượng để cho Luyện khí sĩ đều phải cực kỳ hâm mộ cùng sợ hãi."
Lục Đài thu hồi nắm đấm, thở dài, nhìn phía bầu trời, ánh mắt hoảng hốt nói: "Thiên hạ loạn tượng đã bắt đầu, Trần Bình An, ngươi nhất định phải sống sót. Có thể chống chọi được đến cuối cùng, sẽ là..."
Khóe miệng Lục Đài chảy ra tơ máu, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Ngươi nhất định phải sống sót, thủ vững một vùng, ngàn vạn không được bị lôi cuốn vào trong đại thế, phải làm trụ cột vững vàng, tương lai thiên địa các nơi đồng lực, Trần Bình An, không được tranh lợi hại nhất thời, ta tin tưởng ngươi sẽ đi được xa hơn so với Tào Từ kia, sẽ trùng kiến trường sinh kiều, sẽ trở thành đại kiếm tiên..."
Thiên cơ không thể tiết lộ.
Đối với Luyện khí sĩ tầm thường mà nói, khả năng chính là một câu nói đùa có thể tùy tiện treo bên miệng.
Nhưng mà Âm dương gia thì khác.
Người tinh thông bói toán, đoán tướng số và tinh tượng, thường thường không thể thọ chung chính tâm (1), ngẫu nhiên có, cũng chớ hy vọng xa vời con cháu ân trạch, thậm chí có khả năng thu không đủ chị, tổ tiên thất đức, gieo hại hậu nhân.
(1) sống thọ và chết tại nhà
Trần Bình An đã nhìn ra có điều không ốn, nhẹ giọng quát: "Lục Đài, đủ rồi!"
Lục Đài gật gật đầu, nâng mu bàn tay lên lau đi vết máu, ngồi trở lại bên cạnh bàn đá, sáng lạn cười nói: "Nếu ta đã tìm được nơi này, ở Phi Ưng bảo tìm được dương đài, như vậy sau này ngươi cần phải du lịch một mình rồi." Trần Bình An ngồi bên cạnh y, gật gật đầu,"Chuyện này kết thúc nơi đây, ta sẽ một mình bắc thượng, ngươi không cần lo lắng."
Lục Đài hỏi: "Có tính toán gì không?”
"Đương nhiên là có chứ."
Trần Bình An cười nói: "Gần, chính là tìm một di chỉ cổ chiến trường, tìm kiếm những âm hồn anh linh sau khi chết còn ngưng tụ không tiêu tan, rèn luyện tam hồn, củng cố trụ cột võ đạo tứ cảnh. Xa, sau khi về quê nhà, tiếp tục cùng lão nhân học quyền, đi từng bước một cho kiên định, sẽ có thêm khả năng chen chân vào cảnh thứ bảy." Lục Đài gật gật đầu,"Không cần quan tâm đến ta, ta không sao, chút thiên đạo phản công ấy, đệ tử Lục thị xem như cơm bữa mà thôi."
Sau khi Trần Bình An xác nhận Lục Đài không phải phùng má giả làm người mập mới yên lòng, hai tay ôm lấy cái ót, thản nhiên nói: "Còn có một việc trước kia từng nghĩ tới, nhưng mà không kịp làm, lát một con đưòng nơi quê nhà, cứ cách dăm ba dặm sẽ có một tòa tương tự hành đình, có tốn bao nhiêu tiền, ta cũng không xót tiền."
Lục Đài tức giận nói: "Một con đường mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Khó trách hai thanh phi kiếm bản mạng của người này tên là Châm Tiêm và Mạch Mang, xem ra là trời sinh thích phân cao thấp với người khác.
Trần Bình An cũng không phân cao thấp cùng y, tiếp tục nói: "Đến quê nhà bên kia, thử tự mình xử lý hai cửa hàng nơi Ky Long hạng, chỉ cần có thể kiếm tiền, cho dù là mỗi ngày chỉ thu được có máy văn tiền, đều được."
"Tiếp theo nữa chính là những tượng thần bị phá hư ở mộ thần tiên, tuy trước kia có về nhà một chuyến, đã làm được chút chuyên. dưng rất nhiều lều che, tu sửa một ít, nhưng vẫn không đủ, còn cần chính thức đắp lại kim thân cho chúng nó."
"Đây là nguyên nhân ngươi mua máy bản sách tạc tượng?"
"Ừm. Tận lực biết nhiều hơn một ít kiêng kị và quy củ, đỡ khiến hảo tâm của mình biến thành chuyện xấu."
Lục Đài cười nói: “Thật là bận ôn."
Trần Bình An thủy chung nhìn phía phương xa,"Nếu ta lại nói về tương lai xa hơn một chút nữa, ngươi có muốn nghe không?”
"Nói đi, nếu như nói chuyện quá kém, làm bản lỗ tai ta, ta sẽ chui đầu vào trong giếng nước, rửa sạch."
Trần Bình An không thèm để ý lời châm chọc của y,"Ta muốn ở bên quê hương Lạc Phách Sơn, ở bên ngoài trúc lâu, sẽ có thêm nhiều kiến trúc nữa trùng trùng mọc lên, từ chân núi... bỏ đi, từ giữa sườn núi, kéo dài mãi đến đỉnh núi, có những thứ ngươi nói như ngói úp, ngói tích thủy, mái cong, khung trang trí, mộng và chốt, đều phải có."
Trần Bình An nói tới đây, đưa một bàn tay ra, mạnh mẽ hướng lên trên khoa tay múa chân một chút.
Lúc Đài lếc mắt xem thường, Hùng tâm tráng chí thật đáng sợ.”
Trần Bình An có chút nhụt chí.
Lục Đài nhanh chóng giơ lên hai tay"Được rồi được nồi, ngươi tiếp tục nói. Ta không giễu cợt ngươi là được mà."
Trần Bình An lúc này mới tiếp tục nói: "Ta muốn mua rất nhiều tàng thư, tam giáo thánh nhân, Chư Tử bách gia, tiên hiền giấy bút, đều phải có một chút. Trước khi Ly Châu Động Thiên vỡ vụn, loại phố phường giống như ngõ Nê Bình nhà ta, một quyển sách rất khó có được, chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được, so với thấy môt miếng bac vun còn khó hơn.”
"Ta muốn ở trên núi, đại lâu tiêu lâu, cát chứa thật nhiều linh khí pháp bảo, còn muốn thu thập đặc sản các quốc gia các nơi thiên hạ, tương tự như cẩm tú địa y cùng chọi gà chén của Thải Y quốc vậy, cũng sẽ nuôi dưỡng một ít tinh linh cổ quái hoạt bát đáng yêu, tinh mị giúp trang điểm cho người khác, tiểu tử mở cửa đón khách chắp tay đứng ở trên cành cây nơi bồn hoa kia. Kỳ hoa dị thảo, núi cao nước chảy, đình đài lầu các, mậu lâm tu trúc, mỗi ngày đều sẽ có biển mây sương núi giống như giang hà ùa sang...”
"Lý Bảo Bình Lý Hòe có thể ở bên đó an tâm đọc sách, Lâm Thủ Nhất có thể dốc lòng tu đạo, Vu Lộc có thể lấy võ đạo đăng đỉnh, cùng lão nhân họ Thôi thỉnh giáo quyền pháp quyền thuật, ở bên đó Tạ Tạ có thê... không cần phải chịu đựng Thôi Đông Sơn khi dễ, tiểu đồng áo xanh cùng nữ đồng váy hồng có thể ở bên đó muốn tu hành thì tu hành, muốn nhàn hạ thì nhàn hạ, có cô nương tên Nguyễn Tú, có thể thường xuyên tới nhà của ta làm khách, ta có thể lấy ra điểm tâm do chính cửa hàng mình làm để đãi khách...”
"Mỗi lần đến mùng một mười lăm, sẽ có rất nhiều dân chúng đi sơn thần miếu Lạc Phách Sơn thắp hương, ta muốn làm cho sơn thần đạo càng rộng hơn, cũng lát đá xanh giống như phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp, trời mưa còn không sợ lầy lội dính hài, ở sơn thần miếu chuẩn bị sẵn rất nhiều áo tơi mũ trúc, cho dù lâm thời trời mưa, dân chúng cũng không sợ, mượn đi xuống núi là được, lần sau tới thắp hương sẽ trả lại.”
"Mặc kệ thiên hạ thế nào, dưới núi có cách sống như thế nào, trên núi nơi khác là như thế nào, ta chỉ hy vọng ở bên chỗ ta, người người tương thân tương ái, mỗi ngày ngày đều trôi qua thư thái một chút. Ta hy vọng mình cùng người bên cạnh, không cần giống như Lưu Tiện Dương lần đó, cảm giác cái gì cũng đều không làm được, mà là thời điểm chúng ta chiếm đạo lý, người khác không nghe, vậy sẽ buộc bọn họ phải nghe, mặc kệ là dựa vào nắm tay vẫn là dựa vào kiếm..."
Lục Đài vẫn im lặng nghe.
Tựa như tận mắt nhìn thấy Trần Bình An đang đắp người tuyến cho chính mình giữa trời hè.
Bạn cần đăng nhập để bình luận