Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1007: Ngự Kiếm (1)

Chương 1007: Ngự Kiếm (1)Chương 1007: Ngự Kiếm (1)
Chương 1007: Ngự Kiếm (1)
Gã mặt cười cười lên một nụ cười ghê rợn, gật gật đầu: "Không cần biết sau cùng là ai thị được người này, ta chỉ muốn một loại bản lãnh trên người hắn, là môn tiên thuật súc địa thành thốn, nếu không láy được, thù lao sẽ tính lại."
Ánh mắt Phùng Thanh Bạch nóng rực nhìn về phía Trần Bình An: "Một kiếm sau cùng giết chết hắn phải để chính tay ta chém ra, còn về tất cả gia sản trên người hắn, ta không lầy thứ gì, pháp bảo thu được sau khi chém giết Trích Tiên nhân ta cũng có thể giao ra, mặc các ngươi quyết định phân chia.”
Chu Sĩ nhìn Nha Nhi đang thoi thóp một hơi, cười nói: “Ta chỉ muốn cô ấy."
Lục Phảng dứt khoát nói: "Vậy cứ quyết định thế đi."
Phùng Thanh Bạch hoành kiếm trước người, ngón tay gập lại, nhè nhẹ búng lên thân kiếm, cười nói: "Lục kiếm tiên, lão nhân gia ngươi cũng đừng tiếp tục khoanh tay bàng quan nữa, cần thận trộm gà không được còn mắt nắm thóc, sau cùng từng người chúng ta đều thành là đá mài đao cho võ đạo của người này. Ngươi thân là cao thủ mạnh nhất bên phía chúng ta nếu còn cầm tính mạng chúng ta đi dò xét sâu cạn đối phương, ta không hầu ngươi đâu, cùng lắm thì ta mặc kệ, các ngươi thích thế nào cũng được."
Lục Phảng cười nói: "Cứ yên tâm."
Nói xong câu này, lòng bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, rút cả thanh kiếm "Đại Xuân" lẫn cả vỏ kiếm ra khỏi mặt đắt.
Tiên gia thuật sĩ từng ghi chép trong sách, nói thời thượng cổ có một loại cây tên là Đại Xuân, tám ngàn năm đơm hoa, tám ngàn năm kết quả, sau khi kết quả. phàm nhân ăn vào sẽ có thể phi thăng.
Trần Bình An một mực lặng lẽ súc thế, hắn cũng phải thích ứng trạng thái không có pháp bào Kim Lễ trói buộc.
Trong quyền pháp lão nhân họ Thôi truyền thụ, Vân Chưng Đại Trạch thức hay Thiết Ky Tạc Trận thức còn đỡ, chẳng qua là ra quyền nặng nhẹ khác nhau, nhưng loại quyền giá như Thần Nhân Lôi Cổ thức thì sai một ly đi một dặm, hơn nữa lúc này còn cần phải thời khắc đề phòng tên Lục Phảng kia, Trần Bình An tất phải càm nắm phân tác từng quyền thật hoàn mỹ.
Đây là quyền pháp đỉnh phong từ lúc Trần Bình An tâp võ tới nay, thể phách, thần hồn và tinh khí thần đều ở trạng thái đỉnh cao.
"Tới đây, cần thận."
Lục Phảng mỉm cười nhắc nhở chúng nhân: "Cũng thật là, trước lúc động thủ mà không kêu gọi một tiếng, không có khí độ tông sư chút nào."
Đồng thời, cổ tay lật chuyển, Lục Phảng lần đầu tiên nghiêm túc nắm chặt chuôi kiếm, sau khi nắm chặt thanh danh kiếm Đại Xuân kia, do một thân kiếm khí của Lục Phảng quá mức dồi dào, dù đã có ý áp chế thu liễm vẫn không ngừng trút nghiêng ra ngoài, khiến cho y sam đang mặc trên người không có gió mà phiêu đãng, đặc biệt là tay áo cầm kiếm, kiếm khí tràn đây, kích đãng không thôi, cổ tay áo mở rộng, bên trong truyền ra từng tiếng rít tí tỉ.
Trong khoảnh khắc, gã mặt cười thắt tim lại, không nói hai lời, sử ra bộ tàn bản bí thuật tiên gia ngẫu nhiên giành được, lấy kỳ môn độn giáp huyền diệu từ Chấn vị nháy mắt chuyên dời đến Khảm vị, chỉ là không đợi Mặt Cười nhìn rõ thân hình Trần Bình An, quyền cương đã tới trước người, đập mặt mà đến, trên mặt nhói đau.
Một mạt kiếm quang đột ngột cắt ngang giữa đầu lâu mặt cười và quyền cương. Lưỡi kiếm bén nhọn đâm ngang, rơi vào trong mắt Mặt cười, tựa như một sợi tơ tuyết trắng bày ra trước mắt.
Quyền kia bị lưỡi kiếm ngăn đỡ, Mặt cười có dư địa để xoay vần, thân hình máy lần chớp động, liên tục lui lại, thật không dễ dàng mới thoát khỏi cảm giác áp bách khiến người ta không khỏi ngạt thở kia.
Từ xuất đạo đến nay, gã mặt cười rong ruỗi giang hồ suốt ba mươi năm, vốn thích nhất là đói địch với tông sư Ngoại gia quyên, tiến thoái tự nhiên, đùa nghịch đám gọi là tông sư kia như dắt chó, đây cũng là nguyên nhân Mặt cười có được ngoại hiệu "quỷ khó chơi", máy lão gia hỏa lấy công phu hoành luyện trứ xưng thế gian đều bị thân pháp quỷ mị của mặt cười hao tổn đến chết.
Đây là lần đầu tiên Mặt cười đụng tới cao thủ quyền pháp còn nhanh hơn cả mình.
Mặt cười biết Phùng Thanh Bạch cứu được mình một lần, hai lần, nhưng chưa hẳn sẽ có lần thứ ba, liền không lưu hậu thủ nữa, trong lúc lui chuyển tránh né, hai tay ân tàng ở trong tay áo, bên trong toàn là phi đao nhỏ bé mà đao quang sâm hàn, trên lưỡi đao bôi quét kịch độc, tên là Câu Vẫn, có thể phá giải cương khí địch thủ. Cách Trần Bình An năm sáu trượng, chỉ thấy Phùng Thanh Bạch sau một kiếm giải vây cũng phải trả cái giá lớn, bị người đó dính chặt, sau vài ba hiệp, Phùng Thanh Bạch liền rơi xuống hạ phong, bị một chân quét ngang nện trúng đầu vai, Phùng Thanh Bạch ầm vang bay đi.
Bộ áo bào trắng theo sát như cái bóng, cánh tay Phùng Thanh Bạch rủ xuống, hiển nhiên tình cảnh không ổn.
Có đi có lại.
Phi đao trong tay áo Mặt cười túa ra.
Người đó cũng là tên quái vật, lần này ra quyền, mỗi một bước đều có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, giãm trên mặt đường nhưng không hề có khí thế nứt gạch phá đá như Phấn Kim Cương Mã Tuyên lúc thỉnh thần, thậm chí Mặt cười còn cho là giày người đó căn bản không chạm đát, giống như một mực bay tới bay lui trong không trung.
Mặt cười cũng không hi vọng hão huyền rằng sáu thanh Câu Vẫn có thể đâm trúng người đó, mà chỉ để tranh thủ cho Phùng Thanh Bạch một tia cơ hội thở dốc.
Phùng Thanh Bạch nhếch môi cười khẽ, năm ngón mở ra, buông bỏ thanh trường kiếm kia.
Một kiếm khách, lại vứt kiếm không cần?
Nặt cười nhìn mà tâm lý chột dạ, chẳng lẽ trong mười năm từ bắc vô nam, du hiệp Phùng Thanh Bạch một người một kiếm giết xuyên nửa võ lâm lại chỉ có chút cân lượng như vậy?
Trường kiếm Phùng Thanh Bạch không rớt đất, không có chủ nhân giá ngự, thân kiếm lại khẽ run, bung ra từng trận gợn sóng, sau đó đột nhiên căng chặt, trường kiếm lơ lửng giữa trời, mũi kiếm vệnh lên, nhắm thẳng tới bộ bạch bào kia, chợt lóe mà trôi. Phùng Thanh Bạch run run vai trái, bị một cước quét trúng, đau đến thấu xương, chẳng qua không đáng ngại.
Hai ngón tay phải Phùng Thanh Bạch hợp lại thành kiếm quyết.
Ở phương tiểu thiên địa hẹp hòi đè nén này, thần thông kiếm tu không cách nào thi triển, nhưng ngự kiếm thuật tương đối hạ thừa thì Phùng Thanh Bạch vẫn có thể dùng rất thuận tay.
Lần này Phùng Thanh Bạch xuống núi là để "tôi kiếm", dùng hết thảy phương pháp, tận hết khả năng tôi luyện kiếm ý và kiếm tâm. Công thủ chuyền đổi.
Trên đường phố, một chùm tuyết trắng, một vạt cầu vồng trắng.
Trâm Hoa Lang Chu Sĩ trước tiên cần thận đỡ Nha Nhi dậy, đặt cô ngồi dựa dưới chân tường, tránh để cô bị tai bay vạ gió, chết bởi kiếm khí quyền cương của hai bên đang giao thủ.
Kiếm Phùng Thanh Bạch đâm xuyên qua lưng cô thật sự lăng lệ ngoan lạt, trực tiếp đánh nát đan điền Nha Nhi, chẳng những thế, còn có một sợi kiếm khí trệ lưu trong cơ thể, khiến cô không cách nào vận khí chữa thương. nếu không có cao nhân cứu trợ, giúp cô đây đi sợi kiếm khí kia, cô chỉ còn nước đợi chết, dù là thuốc tiên chữa thương của Kim Cương tự cũng không cứu được.
Bên bờ đại chiến, Chu Sĩ đương nhiên không thể chàng chàng thiếp thiếp với cô, ngồi tong bóng mát bên chân tường, ngón cái khẽ thêm tăng thêm lực đạo, xuyến niệm châu quấn quanh nắm tay bị đẩy đi một viên, hạt châu màu đỏ thẫm không tùy ý lăn lộn, mà nảy lên hai lần trên mặt đường đá xanh rồi đột nhiên tan biến.
Chu Sĩ không ngừng phát tán hạt châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận