Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 837: Phía Trên Đại Đạo (2)

Chương 837: Phía Trên Đại Đạo (2)Chương 837: Phía Trên Đại Đạo (2)
Chương 837: Phía Trên Đại Đạo (2)
Lão giao ánh mắt thương hại nói: "Quế phu nhân a Quế phu nhân, ngươi không nên sống ở Lão Long thành như vậy một nơi rách nát nhữ vậy, mua dây buộc mình mà thôi, nhiều năm tầm thường vô vị thế kia, không để ý đến chuyện bên ngoài, nơi nào hiểu được dưới đại thé, thuận giả xương nghịch giả vong (1), Quế phu nhân, tuy ta mơ ước chân thân của ngươi rất nhiều năm, nhưng mà niệm tình ngươi xuất thân không tầm thường, ta có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quy thuận ta, đồng tâm hiệp lực cùng Giao Long Câu hoàn thành nghiệp lớn, như thế nào?"
(1) Người thuận theo thì sống còn, kẻ làm trái lại, nếu không chết thì cũng bị tiêu diệt.
Quế phu nhân cười lạnh nói: "Thật không biết nếu Nho gia thánh nhân ở đây, ngươi còn dám nói âu nói tả hay không! Đừng nói thánh nhân, chỉ sợ chỉ là một vị quân tử, cũng đủ cho ngươi nơm nớp lo sợ mắt thôi."
Lão nhân kim bào cười lắc đầu,"Bây giờ đã khác ngày xưa, cho nên ta mới nói Quế phu nhân ngươi nhãn giới quá hẹp, mà thôi, đạo bắt đồng bất tương vi mưu, sau khi ăn luôn ngươi, ta sẽ có thể thuận lợi tễ thân Ngọc Phác cảnh, đến lúc đó cho dù Toánh Âm Trần thị Nho gia thánh nhân, rời khỏi thư viện, tới đây trách hỏi, có thể làm gì được ta?"
Lão nhân nhếch miệng cười, ý cười nồng đậm,"Biết ngươi còn chưa từ bỏ ý định, cho rằng lúc nãy ta cố lộng huyền hư, còn mang lòng cầu may, để cho thiếu niên kia họa ra đạo Trảm Khóa phù kia, để dọa toàn bộ loài giống giao long trừ ta ra, ngươi à, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, bây giờ còn cảm thấy ta đang phô trương thanh thế nữa không?”
Lão nhân bước ra một bước, nháy mắt đi tới cách chiếc thuyền nhỏ Trần Bình An đang cưỡi hơn mười trượng.
Trần Bình An tựa như lão tăng nhập định không hỏi thế sự, chỉ chậm rãi vẽ bùa.
Quế phu nhân cùng lão hán chèo thuyền đều đồng thời hành động, nàng ném ra một nhánh cây hoa qué, rơi ở đầu thuyền chiếc thuyền con, phụ nhân mặc niệm một câu "Kết căn y thanh thiên", cành quế nháy mắt sinh trưởng thành một gốc cây quế nhỏ, cành lá che phủ, nở ra từng chùm hoa quế vàng óng ánh, mùi thơm nức mũi, cây quế cao tới một trượng, thụ ấm bao trùm lấy Trần Bình An.
Lão hán lại hai tay nhanh chóng bám tay niệm thần chú, mặc tụng chú ngữ, một cước nặng nề giẫãm lên trên con thuyền nhỏ hắn đang đứng, lòng bàn tay hai tay giữ thăng bằng, mười ngón tay đan vào nhau, từ giữa khe hở nở rộ ra ánh sáng chói lòa, lão hán chèo thuyền một tay ngón tay cái để ở ngực, một tay ngón út chỉ hướng lão giao màu vàng, sau khi lão hán bám tay niệm thần chú, có ánh lửa đỏ tươi quanh quần toàn thân, giống như một vị thiên quan thần linh thân khoác hồng bào, cái trán che kín chữ triện màu đỏ tươi, phẫn nộ quát: "Kim ô chắn sí, Hỏa Thần chử thủy!"
Mặt biển từ chiếc thuyền nhỏ dưới chân lão hán đến lão nhân kim bào, giống như nước sôi trong chảo nóng, hơi nước hôi hồi, sau đó từ bên trong bay ra rất nhiều ô nha màu vàng, chúng nó kéo theo từng đạo từng đạo hỏa diễm cuồn cuộn, bay nhanh đánh về phía lão giao.
Nhưng mà lão giao kim bào chỉ là theo tay vung tay áo lên, lôi từ nước biển hai bên cạnh người ra hai con Thương Long bích thủy, cùng bầy kim ô va chạm với nhau, mấy chục kim ô nháy mắt bị hai con Thương Long già nua cắn nuốt hầu như không còn, tuy Thương Long bích thủy đã ăn no nê, trong bụng thi thoảng lóe ra ánh lửa, cuối cùng đồng quy vu tận, thân hình vỡ vụn, quay về biển lớn, nhưng mà lão hán tay bấm pháp quyết, ra tay tấn mãnh, có thể nói thanh thế mênh mông cuôồn cuộn, so sánh với lão giao kim bào nhẹ nhàng bâng quơ, phân rõ cao thấp, cách xa thật lớn. Lão giao kim bào cười nhạo nói: "Hỏa Thần? Loại thượng cổ thần linh này rất tạp, hơn nữa bởi vì một chuyện tai họa thiên đại, thần linh kế thừa phần đại thống này, thường thường danh bát chính ngôn không thuận, so với thủy bộ chính thần từ trước truyền thừa có tự, rất được thiên đế nể trọng, thật sự không đáng giá nhắc tới. Một Kim Đan nho nhỏ như ngươi, chỉ sợ căn bản không biết bốn chữ Hỏa Thần chử thủy, bản thân chính là đang sợ sệt? Vị Hỏa Thần sớm nhất kia, đã từng nói muốn nấu sôi tứ hải, thiêu sạch ngũ hồ làm mây mù thiên thượng, hỏa bộ thần linh đời sau cũng chỉ dám nói chử thủy, cái gì thủy, đại giang đại hà là nước, khe nước nho nhỏ là nước, nấu nước sôi, pha trà uống không được sao?"
Lão hán lần này một đạo pháp quyết bị lão giao kim bào thoải mái phá vỡ, cũng không nỗi giận, trong lúc người sau nói liên miên những lời dai dẳng, lại đổi một quyết, hai tay nắm tay, trùng trùng đánh vào cùng một chỗ, hai chân bước ra tạo thành độc môn cương bộ, không thấy hình tượng hỏa bộ thiên quan trước đó, trợn mắt nhìn nhau, có dung nhan của hộ pháp lực sĩ, bốn phía lão hán có từng viên từng viên lôi châu quanh quần điện quang vờn quanh lượn vòng.
Lão hán cuối cùng tách hai đắm ra, một quyền gõ mạnh từ ngực tới bụng liên tiếp ba cái, ba tòa khí phủ linh khí kích động không thôi, một quyền khác khôi phục bàn tay, lòng bàn tay hướng bầu trời,"Kinh chập cổ phúc, lôi trạch động khai, thính ngã sắc lệnh, đại thiên thi phạt!"
Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, không không xuất hiện một cơn lốc xoáy điện thiểm lôi minh thật lớn, một đạo lôi điện tuyết trắng đột ngột xuất hiện, ở không trung biến chuyển vài lần, bổ về phía vị kia đỉnh đầu lão giao kim bào.
Lão giao kim bào thân hình lập tức biến mắt không tháy, nhưng mà đạo lôi điện phách không vẫn chưa vì vậy mà tiêu tán, trực tiếp xuyên thấu nước biển, sau khi rơi vào chỗ sâu trong Giao Long Câu, bắn ngược ra, chiếu rọi một vùng đáy biển tuyết trắng xoá, các loài giống giao long giấu ở đáy biển, bọn nó không tham dự lần bao vây tiễu trừ này, sau khi bị đạo lôi pháp này quấy nhiễu, toàn bộ theo bản năng nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng vào.
Lôi điện rời khỏi mặt biển, bay về phía một chỗ, lão giao kim bào hiện ra chân thân, đối mặt lôi điện không quá hợp lẽ thường này, lão giao tựa như rốt cuộc có chút bực tức, lần này không có thần thái thanh thản như lúc trước, cũng không tiếp tục trốn tránh, đứng tại chỗ, khẽ nhíu mày, song chỉ khép lại, lần lượt kẹp lấy một hàng lông mày dài màu vàng, nhanh chóng vuốt qua, đầu ngón tay trượt ra hai vạt kiếm quang màu vàng, ước chừng ba thước, dài bằng lợi kiếm thế gian, một kiếm nghênh hướng đạo lôi điện kia, một kiếm đâm thẳng lốc xoáy tương thông cùng một tòa tiểu lôi trạch trên đỉnh đầu kia.
Hai kiếm trường mi của lão giao kim bào đều thành công, cùng lôi điện và lốc xoáy ngọc đá cùng vỡ, ở hai nơi mặt biển cùng trời cao tạc liệt ra ánh sáng chói rọi.
Lão hán chèo thuyền không hỗ là Kim Đan khách hiếm hoi từng tự mình lãnh hội qua phong cảnh Địa tiên, thủ đoạn ùn ùn không dứt, đột ngột từ mặt đất nhô lên, vươn ra một vai, đưa tay nắm chặt, cầm một trượng bát xà mâu ánh sáng bạc chói mắt, đâm thẳng lão giao kim bào,"Nghiệt súc nhận lấy cái chết!"
Lão giao kim bào nhéch nhếch khóe miệng, lại biến mát.
Một mâu này của lão hán chèo thuyền thế đi vẫn chưa chút yếu bớt, ngược lại tăng thêm lực đạo, chỗ mâu tiêm lại xuất hiện một trận gợn sóng màu đen, mâu tiêm tuyết trắng không có gì ngưng trệ, trường mâu thế như chẻ tre, như đũa vào nước, xuất hiện nghiêng lệch chếch đi về thị giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận