Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1784 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (9)



Chương 1784 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (9)




Nó luôn cảm thấy nói như vậy thì có chút có lỗi với ân nhân này.
Bởi vì những kẻ may mắn được sinh ra làm người như bọn họ, trong số những lời chửi rủa của họ có một câu rằng “còn tệ hơn cả cầm thú.”
Trần Bình An không nghĩ thế, hắn xua tay: "Đi thôi, đi thôi, lòng người rất nham hiểu, vô cùng đáng sợ. Sau này đừng cậy thế tu vi của mình mà vui đùa chốn nhân gian nữa, ngươi đã thắng trong trận chiến với thiên địa rồi nên mới có tu vi như bây giờ, ngươi nhất định phải trân trọng nó. Nhưng khi cùng người khác chiến đấu, ngươi làm sao có thể là đối thủ của những sơn trạch dã tu và Phổ Điệp tiên sư đó chứ? Đi thôi, sau này cho dù không nhịn được muốn đến nhân gian một vòng, đi dạo phố phương gì đó, thì ngươi cũng nhất định phải cẩn thận hơn một chút. Ngoài ra, sau này tuyệt đối đừng nghĩ rằng lần nào ngươi sẽ có thể gặp những người như ta. Làm sao ngươi biết liệu người tốt hôm nay, sau này liệu có trở thành người xấu hay không?"
Nó nhẹ nhàng nhấc một móng vuốt lên, "che miệng” cười nói: “Người có thể nói ra những lời như vậy sao có thể trở thành người xấu được cơ chứ? Ta không tin.”
Trần Bình An ngồi xổm ở đó, hai tay rút vào trong tay áo cười nói: "Không tin thì không tin, tùy ngươi, nhưng ta có thể nhắc nhở ngươi, lão xấu xa ở Long Bàn sơn đó, nói không chừng sẽ lật lọng, sau khi gặp mặt những tiên sư khác xong ông ta sẽ giết tới đây, bắt ngươi, để làm bữa trưa cho con mãng xà độc ác đó.”
Hồ ly trắng như tuyết do dự một chút, nhanh chóng cất chiếc bình sứ đi rồi “vụt” một cái phóng ra ngoài, chỉ chạy được mười bước, nó quay đầu lại, đứng dậy bằng hai chân, học theo dáng vẻ chắp tay hành lễ chào tạm biệt như người đời.
Chàng trai cứ ngồi xổm ở đó nhưng cũng không quên vẫy tay chào nó.
Sau khi kẻ đó rời đi rồi, Trần Bình An đứng dậy, chậm rãi đi về phía thành Tinh Châu, coi như là ban đêm đi du ngoạn rừng núi.
Khi nghĩ đến việc lại mất thêm một đồng tiền Cốc Vũ, Trần Bình An thở dài, nói rằng lần sau hắn không thể cứ phá của như vậy được nữa.
Chỉ là vị tiên sinh phòng sổ sách có lẽ đã quên mất rằng hình như lúc đó ở quán thịt chó, sau khi tặng một đồng tiền Tiểu Thử, hắn cũng đã tự nhắc nhở mình như vậy.
Trần Bình An đã hoàn toàn quên mất sự việc này, vừa tản bộ, vừa ngẩng đầu nhìn ngắm, vầng trăng sáng trên bầu trời khiến hắn quên mất thế tục.
---
Vào ngày đông chí, mặc dù ngày ngắn một chút, bóng người cũng kéo dài hơn một chút, nhưng đó thực sự là bước khởi đầu cho sự phục hồi của dương khí trong thiên địa.
Các hoàng đế và quân chủ của các quốc gia trong Bảo Bình châu đều sẽ cũng tế sơn nhạc vào ngày này, cho dù không thể đích thân đến nhưng cũng sẽ bảo các quan viện của lễ bộ đến thắp hương tại các ngôi chùa trên núi.
Cũng không khác gì quận Long Tuyền, bên phía Mai Dụ quốc cũng có phong tục đón mừng ngày tết ông Táo, cho dù có là những gia đình nghèo khổ nhưng theo phong tục địa phương, bọn họ vẫn phải chuẩn bị bánh bao, canh thịt cừu hoặc cơm nắm.
Khi nhóm ba người của Trần Bình An đang ăn những nắm cơm mua ở chợ trên con đường đi từ Kinh Châu ở cực nam của Mai Dụ quốc.
Đến một quan ải biên giới, Trần Bình An dừng ngựa lại, bảo Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi qua biên giới trước, Trần Bình An một mình cưỡi ngựa chuyển hướng đến một ngọn đồi, sau khi lên đến đỉnh, đúng lúc có một vị lão tu sĩ đang chậm rãi về phía đỉnh đồi. Trần Bình An xoay người xuống ngựa, lão tu sĩ dùng ngôn ngữ của Bảo Bình châu vẫn chưa sõi lắm cười nói: "Có thể ngươi không biết ta, nhưng ta rất quen thuộc với các ngươi."
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Cảm ơn tiền bối đã hộ tống ta suốt chặng đường."
Lão tu sĩ Nguyên Anh không để ý tới sự mỉa mai trong lời nói, nếu đổi lại là ai bị nhìn chằm chằm suốt cả chặng đường cũng đều sẽ thấy không thoải mái nổi.
Lão tu sĩ mỉm cười nói: “Ta đã từng là người tu hành của Đồng Diệp tông, cho nên cả quãng đường này đã phải kìm nén thật sự rất vất vả.”
Trần Bình An hỏi: "Đã từng là?"
Lão tu sĩ vẫn đang áp chế khí tức đã đạt đến cảnh giới kim đan địa tiên của mình, trên làn da của ông ta có hào quang lưu chuyển, giống như mặt trời và mặt trăng lưu chuyển trong tiểu thiên địa là cơ thể ông ta, ông ta không trả lời câu hỏi này mà quan sát người trẻ tuổi. Như thể muốn nhìn ra được một chút manh mối, rốt cuộc phải dựa vào cái gì mới có thể trở thành... bằng hữu của đại kiếm tiên đó? Đồng môn sư huynh đệ sao? Tạm thời rất khó nói, tất cả đều có thể. Chỉ là trên đời này không có cái gì gọi là được hưởng phúc khí miễn phí cả, nhất là ở trên núi, nơi mà chỉ cần một bước bất cẩn có thể dẫn đến cả ván cờ đều thua thảm hại.
Lão tu sĩ đứng trên sườn đồi đưa mắt nhìn xung quanh, núi sông của Mai Dụ quốc thật sự trông rất buồn tẻ, linh khí loãng, kém xa hồ Thư Giản.
Có một số bí mật chưa được nói cho người thanh niên này biết, hiện tại ông ta đang du ngoạn nơi đây với tư cách là Âm Thần xuất khiếu, đồng thời lợi dụng dương thần để mang theo Đồng Diệp bí thuật bài dùng để giám sát hắn, rồi từ đó có thể che giấu tung tích thực sự của mình, tránh được việc chỉ cần gặp mặt đã bị hồ Thư Giản nhận ra. Sở dĩ ông ta bằng lòng mạo hiểm lớn như vậy, dĩ nhiên là bởi vì ông ta đã cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Nhóm người như ông ta bị dã tu Lưu Lão Thành ở Ngọc Phác cảnh coi là khách ở vùng ngoài của đảo Cung Liễu này có thể được ẩn thận lựa chọn, ném xuống hồ Thư Giản, trong số đó chẳng có ai là người hiền lành, ngoan ngoãn, dĩ nhiên ông ta cũng không phải là ngoại lệ.
Chỉ là trên con đường đại đạo, bán mạng người khác thì phải xem giá cả.
Ông ta cảm thấy giá hơi thấp.
Mặc dù ông ta đã bị đại âm dương gia đánh giá là không có hi vọng đạt tới Ngũ cảnh, nhưng ông ta vẫn là một lão Nguyên Anh rất thiện chiến, còn hai trăm năm tuổi thọ nữa, nếu như ông ta cũng bằng lòng bỏ ra rất nhiều tiền để kéo dài tuổi thọ thì cũng có thể sống thêm ba trăm năm nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận