Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 796: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (4)

Chương 796: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (4)Chương 796: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (4)
Chương 796: Truyền Đạo Nhân Truyền Đạo (4)
Phù Huề cười không nồi,"Như thế nào? Dùng tiền đập, Phù gia Lão Long thành thứ khác không nói, tiền thì thật sự không ít. Ngươi cho là lúc trước ta từ Kim Đan cảnh tễ thân mười cảnh Nguyên Anh như thế nào? Thiên tài địa bảo ta đã tiêu hao, cũng đủ mua dãy phố dài ba trăm dặm ở ngoài thành của Tôn gia. Rồi sau đó, lại là như thế nào một bước đi tới mười cảnh đỉnh phong? Trừ tu hành coi như cần cù, phần nhiều vẫn là dùng tiền đắp vào, bằng không ngươi cho là thế nào?”
Phù Nam Hoa trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ đơn giản như vậy? Phù Huề hai tay chắp sau lưng, ngắng đầu nhìn phía bóng người cao gây từng bước đăng cao kia, mỉm cười nói: "Ngoài việc ta đã nhắm chuẩn ngươi, ý kiến của nàng ta, cho dù chỉ là một câu nói vô tâm, vẫn là quan trọng nhát, hình dung là nhất chuy định âm (°*) cũng không khoa trương. Có vài người và sự việc của Phù gia Lão Long thành, trước mắt ngươi không thể tiếp xúc, nhưng mà kế tiếp ngươi sẽ hiểu biết càng ngày càng nhiều, phong cảnh đỉnh núi Bảo Bình châu chân chính, cũng sẽ từng chút một hiện ra ở trước mắt ngươi."
(*): tiếng gõ búa khi bán đấu giá, khi búa đã gõ thì giao dịch được xác định, không bàn cãi
Ánh mắt Phù Nam Hoa nóng hẳn lên. Phù Huề ý cười đen tối, "Sau đó một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện bốn phía tất cả đều là mùi máu tươi."
Người ngoại hương đang bước theo cầu thang đi lên là một cô gái, sau khi nàng đi lên Đăng Long đài, mặt nàng đầy huyết ô, không ngừng có huyết lệ từ giữa đôi mắt vàng óng ánh chảy xuống.
Nàng đứng cô độc, cô đơn lẻ bóng, nhìn quanh bốn phía.
Chín lục địa, năm hồ bốn biến, trên núi dưới núi, khắp nơi là mộ phần, nơi nơi là cừu kháu!
Ngày hôm đó Trần Bình An vẫn như trước gác đêm câu cá, sau đó tranh thủ thời gian, bắt đầu luyện tập kiếm lô lập cọc, đợi cho sau khi hừng đông, lại một lần trợn mắt nhìn trên không mặt biển phía đông. Chỉ là lần này Trần Bình An không còn dẫn đến khí lưu màu vàng hạ xuống, nhưng mà Trần Bình An nhếch miệng cười, đứng lên phất tay với bên đó, như là đang chào hỏi cùng người quen.
Trần Bình An thu hồi cần câu giỏ cá, quay về tổ trạch Tôn gia, kết quả nhìn thấy Tôn Gia Thụ đang ở bờ sông chờ đợi mình.
Hắn đang đợi Trần Bình An, thật ra Trần Bình An cũng đang chờ Tôn Gia Thụ hắn.
Lúc trước ở ngõ nhỏ nơi nội thành, Irịnh Đại Phong xúi giục mình tháo xuống lớp da mặt che dấu dung mạo kia, sau đó cũng có âm thần làm khó dễ đối với Trịnh Đại Phong. Tuy chỉ có đôi câu vài lời tựa như không quan hệ tới Tôn gia, Trần Bình An hơi nghiền ngẫm, có thể nhìn ra được sát khí dấu diễm bên trong.
Thất vọng? Đương nhiên sẽ có.
Lửa giận ngập trời? Chưa hẳn.
Lưu Bá Kiều giới thiệu Tôn Gia Thụ cho mình làm quen, khẳng định là hảo tâm ý tốt, cho nên có nguyện ý đi vào tổ trạch Tôn thị hay không, là lựa chọn của bản thân Trần Bình An, xét đến cùng, vẫn là theo bản năng gân lợi xa hại, chỉ là quay đầu nhìn lại, lựa chọn này khả năng không phải kém cỏi nhất, nhưng cũng không phải tốt nhát.
Thương nhân chi đạo Phù gia cùng Tôn gia thờ phụng, học vấn tôn chỉ là cái gì? Tôn Gia Thụ trong lúc nói chuyện phiếm, thật ra cũng đã lộ ra một ít.
Ấn tượng về Tôn Gia Thụ của Trần Bình An lại trở nền mơ hồ, hơn nữa trong lòng đã tràn ngập đề phòng cùng tra xét.
Một người bản tính đơn thuần thuần phác, hoàn toàn không đồng nghĩa với khờ ngóc trì độn. Phải làm người tốt chân chính, mới biết được cái gì là người xấu. Một người tốt có thể còn sống đàng hoàng, chính là thiện ý lớn nhát đối với thế giới này.
Những thứ dễ hiểu này, Trần Bình An căn bản không cần sách vở nói cho hắn biết, phố phường hạng lộng gà bay chó sủa, hàng xóm láng giềng lông gà vỏ tỏi, học đồ lò gốm lục đục với nhau, không phải đều đang nói những điều này?
Tôn Gia Thụ nhìn thiếu niên bối kiếm càng đi càng gần kia, hít sâu một hơi, trước tiên không nói cái gì, chỉ là chắp tay bồi lễ.
Trần Bình An dịch chuyển bước chân, né tránh Tôn Gia Thụ nhìn như vô duyên vô cớ bồi tội này.
Tôn Gia Thụ đứng dậy, không để tâm đối với điều này, cười khổ nói: "Trần Bình An, ta đã giúp ngươi sắp xếp độ thuyền Quế Hoa Đảo Phạm gia, Tôn gia ta đã không còn mặt mũi mời ngươi đi lên Sơn Hải Quy."
Trần Bình An hỏi: "Tôn Gia Thụ, đây là vì cái gì?”
Tôn Gia Thụ do dự một lát, dứt khoát ngồi xổm người xuống, mặt hướng về phía nước sông, nhặt lên một hòn đá bên chân, nhẹ nhàng ném xuống nước,"Lúc trước ta muốn cầu phú quý trong hiểm nguy, vớt lấy một món cược lớn. Cố ý giấu diếm độ mạnh yếu nắm giữ trong tay của Phù gia đối với Lão Long thành, chỉ để ngươi mang theo chiếc da mặt không đủ để che lấp toàn bộ chân tướng, sau đó dưới con mắt nhìn chằm chằm của Phù gia đi khỏi cao lầu, cược là Phù Nam Hoa vốn tính tình bướng bỉnh sẽ không nuốt được cơn tức kia, sẽ hưng sư động chúng dẫn người giết ngươi, sau đó, ta sẽ liều mạng một nửa Tôn gia không cần cũng phải bảo vệ Trần Bình An ngươi, sau lại ngươi bình yên đi thuyền đi hướng Đảo Huyền sơn, sẽ cảm thấy thiếu Tôn Gia Thụ ta một nhân tình thiên đại, ta tin tưởng sớm muộn sẽ có một ngày, hồi báo của Tôn gia, chỉ biết so với mắt đi càng nhiều hơn." Trần Bình An vẫn đang cầm theo cần câu và giỏ câu, đứng tại chỗ, hỏi một vấn đề mấu chốt,"Làm sao ngươi chắc chắn giữ được tính mạng của ta?"
Tôn Gia Thụ cũng không quay đầu lại, đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu,"Có vài người và sự việc chỗ tối cao nhân gian, Phù Nam Hoa không có tư cách biết, nhưng mà Tôn Gia Thụ ta là gia chủ Tôn gia, biết, Phù Huèề thành chủ Lão Long thành đương nhiên càng biết rõ. Trận tranh giành khí phách giữa những vãn bối này, ta chỉ cần cược toàn bộ gia sản, bày ra tư thái không tiếc cùng Phù gia ngọc đá cùng vỡ, như vậy Phù Huèề sau khi hung hăng đấu một phen với Tôn gia, tới một mức độ sẽ chủ động thu tay lại. Trần Bình An ngươi đương nhiên chỉ hữu kinh vô hiểm, sẽ không chết, mà Tôn Gia Thụ ta có thể nhân cơ hội trở thành bạn cùng chung hoạn nạn với ngươi."
Mãi đến giờ phút này, Trần Bình An mới đây ngập lửa giận, sắc mặt âm tràm, lặng yên vận chuyển khí cơ, gắt gao áp chế cơn tức giận trong tâm hồ.
Tôn Gia Thụ lại ném ra một cục đá,"Tôn gia mấy năm nay thanh thế chính thịnh, ở mặt ngoài cùng Phù gia có thực lực tranh cao thấp, nhưng mà ta nhìn hơi chút xa một chút, trừ Phù gia một lòng một dạ đầu nhập vào Đại Ly vương triều, trong năm thế gia vọng tộc, Phạm gia theo sát sau Phù gia, còn lại ba nhà cũng đều có chỗ dựa, có thư viện Quan Hồ, có tiên gia phủ đệ bắc Câu Lô châu, có hào phiệt đứng đầu Đông Nam Lục Địa, đều tìm được núi để tựa vào cùng đường lui, duy chỉ có Tôn gia ta, vẫn do dự, bởi vì ta cũng nhìn trúng Đại Ly Tống thị, chỉ là ta không tìm thấy phương pháp, năm xưa ta để cho một vị Kim Đan cảnh gia tộc cung phụng đi hướng Đại Ly kinh thành, đừng nói là Đại Ly Hoàng đế, đến ngay cả đại môn vương phủ Phiên vương Tống Trường Kính còn không thể nào vào được, một thương gia, cảm giác cầm theo đầu heo tìm không thấy miếu, thật sự làm cho người ta rất tuyệt vọng."
Trần Bình An hỏi vấn đề thứ hai,"Ngươi không xem Trần Bình An ta là bằng hữu, thực bình thường, như vậy Lưu Bá Kiều thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận