Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 864: Trữ Cô Nương, Xin Lỗi (2)

Chương 864: Trữ Cô Nương, Xin Lỗi (2)Chương 864: Trữ Cô Nương, Xin Lỗi (2)
Chương 864: Trứ Cô Nương, Xin Lỗi (2)
Hán tử ôm kiếm búng ngón tay, đánh nát hai phù lục so với khói nhẹ còn mờ mịt hơn, tức giận nói: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe."
Hai đạo phù lục, một tấm Thiên Địa Hồi Thanh phù, một tắm Thanh Phong Phát Diện phù, cái trước có thể du duệ rất nhanh ở trong thiên địa, chỉ cần ở đâu nói chuyện với nhau, đề cập đến văn tự người vẽ bùa mặc niệm, phù lục này sẽ bắt đầu linh nghiệm, sẽ có thể lặng yên ghi lại đối thoại. Cái sau Thanh Phong Phát Diện phù, lại có thể tìm được nhân vật vẽ trên phù lục, truyền về từng bức từng bức hình ảnh.
Hai phù phẩm trật rất cao, rất khó họa thành, nhưng mà ở trên núi lại thuộc loại vô vị nhát trong Đạo gia phù lục nhất mạch, bởi vì Hồi Thanh phù cũng tốt, Thanh Phong Phát Diện phù cũng thế, gặp phải địa phương thuật pháp cám chế, sát khí nồng đậm, sẽ kịch liệt tiêu hao linh khí phù lục, tỷ như đụng trúng đại trạch có môn thần tọa trấn, văn võ miếu, thành hoàng các, bãi tha ma vân vân.
Cho dù lá bùa tài chất tốt, nhưng rước lây phản đòn cũng mạnh, động tính quá lớn, sau khi bị tu sĩ phát hiện, tự nhiên sẽ bị coi là khiêu khích, theo dấu vết để lại, thực dễ dàng tìm được người vẽ bùa, cuối cùng gây nên xung đột.
Cho nên hai tắm phù lục, chỉ thích hợp để điều tra những nơi "vô pháp". Nhưng tiểu đạo đồng ở Đảo Huyền sơn địa bàn nhà mình khống chế hai đạo phù lục, đương nhiên không có ván đề gì.
Chỉ tiếc bị vị kiếm tiên Đảo Huyền sơn kia trong nháy mắt phá vỡ.
Hán tử ôm kiếm hỏi: "Đánh cuộc hay không?”
Tiểu đạo đồng không máy hứng thú, lắc đầu nói: "Không cược, con ma bài bạc nhà ngươi, phẩm chất cá cược rất kém, ở Đảo Huyền sơn có thể xếp vào ba người đầu tiên, ta CƯỢC VỚI ngươi, thua cuộc, ta khẳng định sẽ đưa đồ cho ngươi, thắng cược, khẳng định không lấy được đồ. Đánh cược cái gì, không Cược."
Hán tử tinh thần uễ oải,"Đời này ta xem như không hy vọng gì, đến ngay cả làm ma bài bạc, cũng không thể xếp hàng đệ nhát."
Tiểu đạo đồng nhớ tới một chuyện thú vị, cười ha hả nói: "Ngươi coi như vẫn còn tốt, nhìn hai thanh kiếm nát trong kính kiếm các kia đi rồi quay lại tự nhìn mình, nhân sĩ khắp nơi đi ngang qua nơi đây, bất luận là Kiếm Khí Trường Thành hay là Hạo Nhiên Thiên Hạ, ai không tất cung tất kính đối với ngươi? Ở trong mắt bọn họ, vị đại kiếm tiên còn sống nhà ngươi có thả rắm cũng là thơm."
Hán tử ôm kiếm không bực bội, tự giễu nói: "Nói như vậy, ta trông cửa ở chỗ này, quả thật không nên oán hận câu nào.”
Tiểu đạo đồng buông bộ sách, hai tay ôm lấy cái ót, ngửa đầu nhìn phía màn trời.
Hán tử lâm bẩm nói: "Đối với phố phường dân chúng mà nói, sau một trăm năm rời nhà, quê nhà hẳn là gần như biến thành cố hương, đối với Luyện khí sĩ, một ngàn năm cũng coi như thế, còn chúng ta những hình đồ lưu dân hơn vạn năm thì sao đây?"
Tiểu đạo đồng không trả lời vấn đề này.
Không trả lời được.
Đảo Huyền sơn, màn đêm thâm trầm, bên kia đại môn, mặt trời chói chan treo cao.
Cũng có hai người tọa trấn cửa giống vậy, cũng là Kiếm Khí Trường Thành cùng Đảo Huyền sơn mỗi bên một người.
Một lão kiếm tu áo xám đang chính đại quang minh rèn luyện phi kiếm bản mạng, bên cạnh một đạo cô trung niên huyền bội pháp đao đang đứng.
Đạo cô nhíu mày nói: "Irữ nha đầu một mình đi hướng Đảo Huyền sơn, không hợp quy củ, đến lúc đó Đại thiên quân hỏi trách xuống, ta sẽ ăn ngay nói thật."
Lão kiếm tu gật đầu nói: "Cứ nói đúng tình hình thực tế là được, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Xa xa, một đám thiếu niên thiếu nữ đang đi tới, đều là sủng nhỉ lừng lẫy đại danh của Kiếm Khí Trường Thành.
Tuy hầu như mỗi người đều xuất thân lừng lẫy, có thể nói đều là thiên chi kiêu tử, nhưng mà ở trong trận đại chiến gần nhất, không đến thời gian ba năm, những đứa nhỏ này đã xuất chinh ba lượt, bằng hữu cũng thiếu đi hai người, một thiếu niên tên hiệu Tiểu Khúc Khúc, là chết trận ở trên sa trường phía nam đầu tường, một vị là lịch luyện hoàn thành, quay về Nho gia học cung.
Thiếu niên tuấn mỹ, bên hông huyền bội hai thanh trường kiếm, một thanh có vỏ, Kinh Thư, một thanh không vỏ, tên Vân Văn.
Một thiếu niên mập mạp, trời sinh một khuôn mặt tươi cười, lại sát khí nặng nhất, bên hông bội kiếm Tử Điện.
Một cô gái cụt một tay, đeo lưng một thanh đại kiếm Trấn Nhạc không phù hợp với dáng người.
Một thiếu niên ngăm đen khuôn mặt xấu xí, đầy vết sẹo, bội kiếm Hồng Trang.
Lão kiếm tu nhìn thấy đám nhóc này, sắc mặt không tốt, tiếp tục luyện kiếm.
Nhưng sư đao đạo cô không có nửa điểm sâu xa với các đại gia tộc Kiếm Khí Trường Thành, tự đáy lòng nở nụ cười tươi, tiếp đón mấy đứa nhỏ.
Nói bọn người kia là đứa nhỏ, cũng chỉ là vóc dáng cùng tuổi tác của bọn họ, thật ra bọn họ mỗi người cảm tú tiền đồ, tương lai thành tựu cao tới đâu, hầu như cả tòa Kiếm Khí Trường Thành đều nhìn thấy được. Nhất là khi bọn hắn đi lên đầu tường, lại đi xuống đầu tường đi hướng chiến trường phía nam, tự mình trải qua một tràng chém giết, thật ra đã giành được đủ Sự kính trọng.
Kiếm Khí Trường Thành, mặc kệ ngươi họ gì, đều cần đi tới chiến trường.
Đương nhiên cũng sẽ có chút khác biệt, nằm ở chỗ tu vi cảnh giới của Kiếm Sư hộ trận, kiếm tu thiếu niên thiếu nữ môn hộ bản cùng, chỉ có thể thành thành thật thật nhận Kiếm Sư do Kiếm Khí Trường Thành an bài, mà những đệ tử gia tộc thế gia vọng tộc, lần đầu xuất chinh, bên cạnh khẳng định sẽ có người bí mật đi theo, phần nhiều là tùy tùng cường đại tạm thời không có nhiệm vụ trong người, nhưng trừ khi rơi vào hoàn cảnh chắc chắn phải chết, những người này sẽ không dễ dàng ra tay tương trợ.
Phía bắc Kiếm Khí Trường Thành, mảnh thổ nhưỡng này, mỗi một tấc đều thắm đẫm kiếm khí từ cổ chí kim, đời đời truyền thừa.
Phía nam, mỗi một tấc lại thẩm thấu máu tươi đời đời.
Nhóm người này tính tình khác nhau, gã mập thích quán lấy sư đao đạo cô, bắt chước người nào đó nói những lời nói sứt sẹo thô tục, kết quả ngược lại bị vị đạo cô Đảo Huyền sơn kia gọi là quả trứng ngốc, cô gái cụt một tay dùng sức nhìn chằm chằm thủ pháp luyện kiếm của lão kiếm tu, thiếu niên tuấn mỹ vẻ mặt không vui, thiếu niên ngăm đen lại ngây ngốc đờ đẫn nhìn phía đại môn kia, nghe nói chỉ trong gang tấc, chính là một tòa thiên hạ khác, hơn nữa ở bên kia, nhật nguyệt đều chỉ có một, phong cảnh bên kia, non xanh nước biếc, thiếu niên thật sự không thể tưởng tượng cái gì gọi là non xanh nước biếc.
Lòng bàn tay hai tay thiếu niên tuấn mỹ không ngừng vỗ chuôi kiếm, có vẻ có chút không kiên nhẫn, thầm oán nói: "Nếu thấy cái kia tên, ta sợ sẽ không nhịn được một kiếm chém tới, đến lúc đó các ngươi nhất định phải cản ta lại."
Gã mập hắc hắc cười nói: "Cản cái gì mà cản, chém chết là xong, đến lúc đó ngươi lại bị Trữ Diêu băm thành thịt vụn, lập tức bớt được hai tên chướng mắt, chẳng phải là nhát cử lưỡng tiện. Yên tâm, hai kiếm Kinh Thư cùng Vân Văn, ta Sẽ giữ giúp ngươi.”
Nói đùa xong rồi, thiếu niên mập mạp có chút bát đắc dĩ,"Về cái kia tên, Trữ Diêu không muốn nhiều lời, nói đi nói lại cũng chỉ mấy câu như trước, kẻ ngốc của Ly Châu Động Thiên, lạn hảo nhân (1), tham tiền... Như thế nào mà ta luôn cảm tháy, nếu là nhất định phải lấy hay bỏ, vẫn là con mọt sách học cung kia dễ mến hơn nhỉ? Tốt xấu gì người ta cũng cùng chúng ta kề vai chiến đấu nhiều lần, còn cứu Đồng Hắc Thán một lần, miễn miễn cưỡng cưỡng, xứng đôi Trữ Diêu.”
(1) Lạn hảo nhân: người biểu hiện ra ngoài quá mức tốt, luôn muốn làm vừa lòng mọi người
Bạn cần đăng nhập để bình luận