Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1360 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (3)



Chương 1360 - Mưa Gió Sắp Đến Phù Mãn Lâu (3)




Thạch Nhu cười châm chọc: “Đương nhiên, cũng có khả năng là tình lang của Liễu tiểu thư, sẽ nói đây là một môn bí pháp thượng thừa của tiên gia trên núi, tu bổ vãn bối gia tộc tiên thiên thiếu sót, căn cốt không được đầy đủ, giúp phàm phu tục tử không có tư chất tu hành một bước lên trời. Những lời này, không hoàn toàn là giả, chẳng qua động phủ trên núi chịu làm như vậy, hoặc là tiểu môn tiểu hộ tiền đồ không lớn, hoặc là hoàn cảnh không ổn, gian nan khổ cực trùng trùng, phải có thêm chút tu sĩ ít hiểu biết đi đường tắt. Dù sao Định Tâm Hoàn, vốn còn có tên là ‘Đoạn Đầu Đan’, dùng vào sẽ hậu họan vô cùng, bị thiên địa chán ghét, người sẽ thành người chết dở, quỷ thành quỷ sống dở, người không ra người quỷ không ra quỷ, thủ đoạn ác nhất, là sau khi trở thành vật chứa chịu tải sơn thủy linh khí, bị người ta đánh vỡ hũ tiền, quét sạch tiền tài bên trong hũ tiền, về phần cái bình vỡ nát kết cục như thế nào, ha ha, hoặc là hồn phi phách tán không có kiếp sau nữa, nếu là sau khi chết có một điểm linh quang chưa tiêu tan, chắc chắn sẽ thành lệ quỷ.”
Thạch Nhu nói toạc hết ra.
Triệu Nha nghe xong sắc mặt trắng bệch.
Liễu Thanh Thanh đầu tiên là trong lòng hoảng sợ, chỉ là vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, rất nhanh đã giúp bản thân tìm được giải thích hợp lý, chỉ cho rằng vị nữ tử này tầm mắt không cao, nhìn không ra diệu dụng tầng sâu hơn của Định Tâm Hoàn.
Trần Bình An sắc mặt âm trầm.
Loại thủ pháp tiên gia này, so với Ly Châu động thiên nung sứ bản mạng, lẽ nào không giống nhau?
Nếu nói Trần Bình An khởi điểm thay đổi tuyến đường, không đi kinh thành, lựa chọn đến Sư Tử viên tranh nước đục, là vì người đưa hương của hà bá từ miếu nói người đọc sách kia, vì câu “chỗ có yêu ma quấy phá, tất có kiếm gỗ đào của thiên sư” kia, là vì Trần Bình An nghĩ tới bạn tốt Trương Sơn Phong, là thiên sư khác họ của Long Hổ sơn, nếu là Trương Sơn Phong không theo sư phụ đi Long Hổ sơn, nghe được việc này, nhất định sẽ tới đây.
Như vậy Trần Bình An bây giờ thật sự đã không tin tà, một cái tai họa nói không chừng ngay cả thân phận hồ yêu cũng là ngụy trang, thật có thể đủ làm xằng làm bậy, đùa nghịch sơn thủy khí vận và mơ ước văn vận một nhà Liễu thị không nói, còn muốn hại tính mạng người ta, dụng tâm hiểm ác, thủ đoạn ác độc, quả thực chính là chết thêm một lần cũng không đủ.
Trần Bình An đi tới cửa bên kia, trước bảo Bùi Tiền đi vào khuê phòng, lại bảo Chu Liễm lập tức đi đòi Sư Tử viên đĩnh vàng quan gia triều đình, nghiền thành phấn, chế tạo ra càng nhiều sơn vàng càng tốt.
Hắn muốn vẽ bùa Áp thắng!
————
Bà lão thân là thổ địa công vùng Sư Tử viên, không đi cùng về phía tú lâu, lý do là khuê các có Trần tiên sư tọa trấn, Liễu Thanh Thanh khẳng định tạm thời không đáng lo, bà cần che chở đám đông con em Liễu thị bao gồm cả Liễu lão thị lang.
Ở trong từ đường Liễu thị, bà lão không còn bị năm sợi dây thừng của hồ yêu giam cầm, thần khí đầy đủ.
Trên thực tế, các đời gia chủ Liễu thị đều biết vị Liễu thụ nương nương tuổi tác so với Sư Tử viên còn lớn hơn này, hàng năm trong hương khói cung phụng dư dả để tế điện tổ tiên, đều có một phần lớn của vị thần linh bảo vệ Liễu thị này.
Lúc này trong từ đường tổ tông kín người hết chỗ, rất nhiều người hầu vốn không có tư cách đi vào trong đó, vẫn được Liễu lão thị lang bảo quản gia lão Triệu cùng dẫn tới. Việc này nếu là truyền ra, không thiếu được việc Liễu lão thị lang bị đội một cái nón cao “kẻ hèn nhục, khinh nhờn tổ tiên”.
Liễu lão thị lang cùng hơn hai mươi tộc nhân Liễu thị, giờ phút này đều ở chỗ yên tĩnh của từ đường gặp nhau, rất nhiều người vẫn là lần đầu tiên trong đời tận mắt nhìn thấy vị Liễu thụ nương nương này.
Ngoài ra, còn có hai vị người khác họ ở tòa Sư Tử viên này nhiều năm, đứng ở nơi ngoài cùng, sẽ không khoa tay múa chân đối với việc nhà của Liễu thị.
Sư Tử viên có lớp dạy học tại nhà, ba mươi năm trước sau khi một vị đại nho sĩ lâm đức cao vọng trọng từ nhiệm, lại mời một vị tiên sinh dạy học không có danh tiếng gì.
Đây cũng là một chuyện kỳ lạ, lúc ấy triều đình và văn lâm đều tò mò rốt cuộc vị đại nho nào, mới có thể được Liễu lão thị lang để mắt, đảm nhiệm sư trưởng truyền đạo thụ nghiệp cho con em Liễu thị.
Chỉ là về sau trưởng tử của Liễu lão thị lang khoa cử trôi chảy nhưng không nổi bật, chỉ là xuất thân tiến sĩ, thứ tử còn tụt lại nữa, ngòi bút chế nghệ văn chương, cùng với thi từ ca phú, đều không coi là xuất sắc, so với Liễu lão thị lang bút pháp thần kỳ sinh hoa, có thể nói là hổ phụ khuyển tử, cho nên cũng không còn hứng thú phán đoán đối với thân phận vị tiên sinh mới kia, dốc lòng dạy dỗ ra đệ tử bình thường như vậy, thân làm tiên sinh có thể tốt được đến đâu?
Về phần Liễu Thanh Sơn, tuổi nhỏ đã như phụ thân Liễu Kính Đình, là thần đồng danh chấn bốn phương, văn chương cao thâm, nhưng đó là bản lãnh của bản thân, không có liên quan gì lớn tới học vấn của tiên sinh.
Lúc này Liễu Kính Đình và Liễu thụ nương nương đã nổi lên tranh chấp.
Cái nhìn của Liễu thụ nương nương, là vô luận như thế nào, cũng phải cố gắng tranh thủ, thậm chí có thể không tiếc thể diện yêu cầu người trẻ tuổi họ Trần kia ra tay giết yêu, tuyệt đối không thể để mặc hắn cái gì chỉ cứu người không giết yêu, phải để hắn ra tay nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họan.
Liễu Kính Đình liền nói chuyện nữ quan ra tay diệt đi ảo giác của hồ yêu.
Liễu thụ nương nương đáp lại bằng nụ cười lạnh, một đạo cô tới từ nơi khác, Sư Tử viên nếu mang toàn bộ hy vọng gửi gắm ở trên người nàng, kết cục chẳng tốt đến đâu.
Con gái lớn Liễu Thanh Nhã mới yếu ớt nói một câu, nhưng mà Trần tiên sư kia cũng là người nơi khác tới mà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận