Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1670 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (7)



Chương 1670 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (7)




Có giận dữ, đau buồn, hoang mang, đau khổ, hận thù, hoài nghi, kinh hỉ, thờ ơ và sợ hãi.
Trần Bình An từ tốn hỏi: “Các ngươi có di nguyện nào lúc lâm chung không? Có việc gì còn dang dở cần phải làm không? Cho bản thân, cho người nhà, cho sư môn, cứ việc nói ra. Ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các ngươi hoàn thành tâm nguyện.”
Ngoài chồng sổ sách chất thành núi trên bàn, còn có hồ lô dưỡng kiếm dùng để nâng cao tinh thần cùng với sáu hình nhân giấy “Hồ Bì Mỹ Nhân” được Hứa thị chế tác tỉ mỉ từ giấy Thanh Phong, có thể cho phép ma quỷ tá túc trong đó và di lại trên dương gian không chút cản trở bằng dung mạo nữ tử.
Trần Bình An ngừng một lát: “Nếu truy tìm ngọn nguồn thì ta đã nợ các ngươi, bởi vì con cá chạch Tiểu Nê Thu của Cố Xán là ta tặng cho hắn ta, cho nên ta mới tìm từng người các ngươi để nói chuyện. Mà thật ra ta cũng không nợ các ngươi điều gì, bởi vì vị trí chúng ta đang đứng là ở hồ Thư Giản. Đương nhiên ta đã lãnh nhân quả như Phật giáo đã nói, nhưng nó không lớn. Sự đau khổ kiếp này là do kiếp trước mang lại, đây là câu nói trong Chính Kinh của Phật giáo. Nếu như theo học thức Pháp gia thì lại càng không liên quan gì đến ta. Tu hành theo phương pháp của Đạo gia chỉ cần đoạn tuyệt hồng trần, xa rời thế tục, yên tĩnh cầu Đạo thì càng không nên như thế. Nhưng ta sẽ không cảm thấy như vậy là đúng, cho nên ta sẽ cố gắng hết sức.”
Không ai lên tiếng.
Trong nhà, người sống và người chết cùng chìm vào sự trầm lặng kéo dài.
Cho dù cảm xúc và tâm thái của những hồn ma đó lúc này ra sao, khi bọn chúng nhìn vào chàng thanh niên ngồi sau án thư, trong mắt bọn chúng, trạng thái tâm lý của tiên sinh chưỡng quỷ hoàn toàn khác biệt với mỗi âm hồn bên cạnh.
Như tấm gương phản chiếu chính mình.
Vui buồn đan xen nhau.
Một tiểu nương phong trần đột nhiên nghiêm nghị nói: “Ta muốn ngươi mạng đền mạng, ngươi có làm được không?!”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Đương nhiên không làm được.”
Nàng ta cười hung ác: “Vậy ngươi giả nhân giả nghĩa làm gì hả nguỵ quân tử? Ngươi cũng đáng chết như tên khốn Cố Xán đó! Xương cốt phải nghiền thành tro, chết không có chỗ chôn thây!”
Trần Bình An nhìn nàng ta.
Gương mặt nàng ta vặn vẹo, tràn ngập hận thù xông về phía hắn. Chỉ là vừa lao ra khỏi phiến đá vôi liền bị bay ngược về sau giống như đụng phải bức tường. Người ngã xuống lại ngọ nguậy đứng dậy, đi đến bên kết giới vô hình đó. Nàng ta xoè năm ngón tay ra, dùng móng tay điên cuồng cào lên bức tường vô hình đó: “Ta chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống yên. Ngươi ở đây làm bộ làm tịch là đáng chết nhất, còn đáng chết hơn cả tên Cố Xán đó...”
Cuối cùng nàng ta xụi lơ ngã xuống đất, nghẹn ngào không thôi.
Trần Bình An đứng dậy, tám âm hồn còn lại trên phiến đá vôi gần như đồng thời lùi lại một bước.
Trần Bình An đi vòng qua án thư, đi ra ngoài phiến đá và ngồi xổm xuống.
Nàng ta ngẩng đầu lên: “Ta chỉ không muốn chết, ta chỉ muốn sống thôi. Như vậy là sai sao?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Không sai.”
Trần Bình An ngồi xếp bằng, nhẹ giọng nói: “Tên ngươi là Bạch Ly Thảo, tên cúng cơm là Bạch Mai Nhi. Lúc còn sống là tu sĩ Tam cảnh, xuất thân từ ngõ Bình Tử, quận Cô Tô, Thạch Hào quốc, được đính ước từ bé. Năm mười bốn tuổi, ngươi được tu sĩ Điếu Ngư phòng của đảo Thanh Hạp phát hiện có tư chất tu đạo, người đó liền dùng ba trăm lượng bạc mua đứt ngươi từ cha mẹ ngươi. Cuối cùng cha mẹ ngươi lại giở quẻ, đòi thêm ba trăm lượng bạc, kết quả bị tu sĩ đó giết chết ngay tại chỗ, ngay trước mặt ngươi. Khi đến đảo Thanh Hạp lại bị đảo chủ nhìn trúng, nhận về làm thiếp. Ngươi chê cái tên Bạch Mai Nhi không hay, cho nên đã đổi lại thành Bạch Ly Thảo. Vì lý do này mà ngươi được Hương Hoả phòng chi thêm mười hai đồng Tuyết Hoa, cuối cùng chết dưới tay tuỳ tùng giao long của Cố Xán, thi thể thảm thương không nỡ nhìn. Chấp niệm ngươi quá nặng, ba hồn sáu phách được bảo tồn hơn nửa, lại bị quỷ tu Mã Viễn Trí của phủ Chu Huyền bắt cóc rồi giam trong giếng. Hắn ta muốn huấn luyện ngươi thành quỷ binh, sau đó ta mang ngươi ra khỏi giếng, đưa vào Diêm Vương Điện.”
Nàng ta lau nước mắt: “Ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được, nhưng nếu Cố Xán không chết, ta cũng chết không nhắm mắt! Cả đời này ta cũng sẽ nhớ kỹ Cố Xán…”
Ánh mắt nàng ta kiên định: “Còn ngươi! Không phải ngươi thần thông quảng đại lắm sao? Ngươi đừng ngại mà đánh ta đến hồn phi phách tán, như thế thì mắt không thấy tâm không phiền rồi!”
Trần Bình An lắc đầu, hắn đứng lên.
Một âm hồn trẻ tuổi cũng có xuất thân là kỹ nữ rụt rè lên tiếng: “Cho dù tồn tại trên đời bằng trạng thái âm hồn, ta cũng sẵn lòng. Sau này ta không cần phải chịu nỗi đau khi thần hồn bị tra tấn chứ?”
Trần Bình An gật đầu: “Đúng thế. Nếu như ngươi có tâm nguyện gì, nghĩ ra rồi có thể nói cho ta.”
Nàng ta nhảy cẫng lên, uyển chuyển nhu mì thi lễ “Vạn Phúc” với Trần Bình An.
Một âm hồn nữ tử vẫn luôn giữ vẻ mặt thờ ơ, chỉ vào Diêm Vương Điện trên bàn: “Ta muốn đầu thai chuyển thế, không muốn bị giam cầm cái nơi quỷ quái này nữa. Ngươi làm được không?”
Trần Bình An nói: “Để ngươi đi chuyển thế đương nhiên không khó, nhưng ta không thể bảo đảm ngươi có thể đầu thai làm người, nhất là kiếp sau ngươi có được hưởng hạnh phúc hay không ta cũng không thể nào cam đoan. Ta chỉ có thể cam đoan đến lúc đó ta sẽ tổ chức cho những âm hồn có lựa chọn như ngươi lễ Châu Thiên Đại Tiếu của Đạo giáo và Thuỷ Lục Đạo Tràng của Phật giáo cầu phúc cho các ngươi. Ngoài ra, có một vài quy định trên núi để ra sức tăng thêm phúc lành cho các ngươi, chẳng hạn như lấy danh nghĩa của các ngươi đi đến những nơi đã xảy ra chiến loạn của Thạch Hào quốc để phát cháo, cứu tế dân tị nạn. Chuyện ta có thể làm cũng không ít.”
(Châu Thiên Đại Tiếu: Lễ ăn chay của Đạo giáo.)
(Thuỷ Lục Đạo Tràng: Còn gọi là Thuỷ Lục Pháp Hội, đây là nghi thức Pháp hội long trọng và lớn nhất trong nghi lễ đàn tràng Phật Giáo Bắc Truyền.)



Bạn cần đăng nhập để bình luận