Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1759 - Qua Cầu (3)



Chương 1759 - Qua Cầu (3)




Khi đến một đỉnh núi sát bên ngoài địa giới của Cốt Lạc sơn, Trần Bình An mới phát hiện ra rằng nơi này có rất nhiều nạn dân tụ tập, còn được xây dựng thành một khu chợ cũng rất ra dáng ra trò, tấp nập người qua lại. Dọc đường đi có nhiều nơi đang được cuốc đất khởi công, sôi nổi vô cùng, ngoại trừ những nam tử trẻ trung, khỏe mạnh, gân cốt chắc khỏe, còn có không ít nhiều nữ tử và trẻ em có thể sống sót đi vào Cốt Lạc sơn đều đang ra sức làm việc. Điều khiến Trần Bình An ngạc nhiên nhất là đã xây dựng xong một ngôi miếu Quan Công của Thạch Hào quốc, tuy thô sơ nhưng những lễ nghi triều đình nên có thì lại không thiếu chút nào. Ngoài ra, còn có một số tu sĩ đang xây dựng trận pháp bảo vệ núi cũng đang bận rộn.
Đây có lẽ là mô hình nguyên mẫu sớm nhất của một bến đò tiên gia hoặc một môn phái trên núi.
Hai tu sĩ nhìn thấy Trần Bình An và hai người khác đang dẫn ngựa mà đi, đối mặt với ba khuôn mặt xa lạ này, ánh mắt bọn họ đều có chút cảnh giác, đã bí mật liên lạc với nhau, các tu sĩ đồng môn từ bốn phương tám hướng tụ tập lại với nhau, vây thành vòng để hù dọa đám người ngoài.
Bây giờ Trần Bình An đã không còn đeo tấm ngọc bài cung phụng của đảo Thanh Hạp nữa, nên hắn cũng đành bất lực, hỏi đường một vị tu sĩ trong đó, nói rằng hắn ta muốn đi lên đỉnh núi nơi có tổ sư đường của Cốt Lạc sơn.
Trong nhóm tu sĩ đồng môn do một lão tu sĩ Động Phủ cảnh đứng đầu đã chỉ đường, cho đến khi Trần Bình An và những người khác rời khỏi chợ, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bận rộn công việc xây dựng trận pháp sơn thủy này.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ là một môn phái đang suy yếu, cho dù chạy nạn chuyển đến Cốt Lạc sơn, so với những tiên gia phủ đệ giàu có khác, bọn họ cũng không thể gom góp được nhiều tiền thần tiên, chỉ có thể bị Tổ sư đường của Cốt Lạc sơn né tránh. Khi các môn thần từ đông đại môn của Cốt Lạc sơn đến, chỉ cần có rắc rối, ví dụ như kỵ binh Đại Ly chướng mắt với Cốt Lạc sơn, chém giết thẳng đến đây, đương nhiên họ sẽ là người gặp tai ương đầu tiên rồi, nhưng cũng chỉ có thể sứt đầu mẻ tránh, gánh nạn giùm cho Cốt Lạc sơn mà thôi.
Sự thành lập, chấn hưng và truyền thừa của bất kỳ môn phái nào trên núi chắc chắn đều sẽ bao gồm rất nhiều khó khăn, cực khổ, tủi nhục và nguy hiểm.
Nhưng lão tu sĩ có tu vi Động Phủ Cảnh vốn đã là một trong những “lão tổ” của môn phái rồi, ông ta đứng trên bục cao, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào một đứa trẻ tị nạn đang giúp phụ mẫu lau mồ hôi, lão tu sĩ nở ra nụ cười hiểu ý, đúng là một hạt giống tốt. Bên phía Tổ sư đường của Cốt Lạc sơn sau đó mới muộn màng nhận ra, rồi dự định bỏ ra một khoản tiền nhỏ và một ngọn núi có bán kính mười dặm để thay đổi hộ tịch trên núi của hộ gia đình đó, nhưng ông ta đã bác bỏ, từ chối ý tốt của Cốt Lạc sơn, còn dự định đích thân nhận đứa trẻ này làm đệ tử đích truyền của mình, nói không chừng sáu mươi năm hoặc trăm năm nữa, trong sơn môn của ông ta sẽ có thêm một tu sĩ Động Phủ cảnh nữa, có lẽ có thể đạt đến Quan Hải cảnh của vị Trung Hưng lão tổ trong lịch sử của sơn môn cũng không phải là ước mong xa vời gì. Khi nghĩ đến điều này, vị lão tu sĩ khá hài lòng. Các sư huynh đệ trong tổ sư đường của mình tuy lúc mới đầu có tranh cãi rất kịch liệt, vì dù sao hiện nay số tiền này cũng không phải nhỏ, đặc biệt là phải khi không còn phải tốn thêm một ngọn núi nữa. Nhưng khi thực sự từ chối đề nghị của Tổ sư đường của Cốt Lạc sơn, mọi người đồng tâm hiệp lực, ngay cả một tiểu sư đệ keo kiệt nhất đã cũng quyết định rằng vào ngày đứa trẻ đó hành lễ bái sư, hắn ta sẽ lấy ra một món linh khí đã cất giữ từ lâu để tặng cho sư tôn.
Sau khi Trần Bình An rời khỏi chợ, đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Các ngươi có nhìn thấy gì không?"
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi chỉ cảm thấy khó hiểu.
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không có gì, có lẽ là ta hoa mắt thôi."
Mã Đốc Nghi nói đùa: "Trần tiên sinh, nói một nửa là không hay đâu."
Trần Bình An cười nói: "Sau này đợi đến khi các ngươi độc lập tự đảm đương được, thì sẽ biết nói một nửa là một đề tài học vấn vô cùng đáng để nghiên cứu sâu hơn."
Mã Đốc Nghi tặc lưỡi nói: "Trần tiên sinh biến tướng để khoe khoang bản lĩnh của mình đúng là ngày càng thành thạo hơn."
Trần Bình An đang ở trên lưng ngựa xoay người, siết chặt nắm đấm: "Quá khen, quá khen rồi."
Mã Đốc Nghi tức giận cười nói: "Trần tiên sinh, nếu ngài còn như vậy nữa, thì sẽ không còn là Trần tiên sinh trong lòng của ta nữa rồi!"
Tằng Dịch lắc đầu nói: "Làm gì có?"
Rõ ràng là thiếu niên này vẫn đang nghiêng về phía Trần tiên sinh nhiều hơn một chút.
Kết quả, Mã Đốc Nghi bất ngờ vung tay áo đánh vào mặt hắn ta một cái đau rát.
Tằng Dịch tức giận nói: "Quân tử động khẩu không động thủ."
Hiện tại đến lượt Mã Đốc Nghi lắc đầu: "Thánh nhân đã nói: Tiểu nhân và nữ tử là khó dạy nhất, đạo lý này ngươi không hiểu sao?"
(Trong sách Luận ngữ của Khổng Tử viết: Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tôn, viễn chi tắc oán. Có nghĩa là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất, gần gũi thì họ thiếu tôn kính, cách xa thì họ oán giận.)
Trần Bình An cười khổ nói: "Câu này không phải hiểu như vậy đâu, nhưng nếu người đã bằng lòng hạ thấp mình như thế thì ta cảm thấy cũng không sao."
Tiếng cười đùa vang vọng suốt cả chặng đường, ba người cưỡi ngựa thật sự đã đến được cổng núi của Cốt Lạc sơn.
So với hai ngọn núi tiên gia mà dọc đường bọn họ đi ngang qua, nơi này khí thế trông hùng vĩ hơn, còn có động thiên, so với Hoàng Ly Sơn thì linh khí cũng dồi dào hơn một chút.
Dưới sát bên chân núi có một thị trấn nhỏ bé yên bình, hay có thể nói là một thôn trang khá lớn, xét theo các tòa nhà thì chắc phải có hơn một ngàn người sinh sống ở đó.
Cái gọi là khí thế trên núi, nếu rời xa chốn nhân gian thì lâu dần nó cũng chỉ là một lâu các trên không trung, một dòng nước không có nguồn.
Chỉ là rất nhiều tiên sư trên núi chưa lên tới đỉnh cao đều lười biếng hoặc là chẳng thèm nghĩ như vậy mà thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận