Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1686 - Gió To, Nổi Bão (1)



Chương 1686 - Gió To, Nổi Bão (1)




Sau khi trở lại phủ Hoành Ba, Lưu Chí Mậu do dự một lúc rồi kêu quản gia tâm phúc đi mời Chương Yểm tới.
Hắn đi tới hầm kiếm nhỏ bí mật tương tự như kiếm phòng có cất giấu phi kím đưa tin thượng phẩm, cẩn thận xem xét chọn lựa từng từ ngữ rồi mới gửi tin nhắn cho Đàm Nguyên Hướng, đảo chủ của đảo Ma Lạp.
Cuối cùng, Lưu Chí Mậu đến đại sảnh có trải một tấm địa y của Thải Y quốc, ông ta hất tay một cái, vốc lên một chùm sương nước rồi vẩy lên mặt đất, một cuộn tranh xuất hiện ở cổng của đảo Thanh Hạp.
Tuyết lớn đã ngừng rơi khiến cảnh tượng trong tranh trông có vẻ hơi tĩnh mịch.
Lưu Chí Mậu nhìn chằm chằm vào bức tranh do những giọt sương tạo ra đó.
Trong lúc ấy còn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa nhiều lần.
Lưu Chí Mậu cười bất lực, bây giờ trên đảo Thanh Hạp có gần một ngàn người tu luyện, chỉ có một mình Chương Yểm dám nhận được sắc lệnh của phủ Hoành Ba mà vẫn lững thững đi qua, chứ nhất định không vội vàng ngự gió mà tới, còn về chuyện đảo chủ có để ý trong lòng hay không thì Chương Yểm chưa bao giờ quan tâm đến điều đó.
Lưu Chí Mậu thở dài.
Mấy vị lão huynh đệ cùng sát cánh chiến đấu bên cạnh nhau thời đầu tiên gần như đều đã chết, hoặc là chết trên chiến trường mở mang bờ cõi, hoặc là chết trong vô số lần đánh lén và ám sát, hoặc có thể là vì kiêu căng khó ở yên nên sinh ra suy nghĩ phản bội, bị Lưu Chí Mậu đích thân giết chết, đương nhiên phần lớn trong số đó vẫn là do chết già, cuối cùng chỉ còn lại Chương Yểm, lão tiểu nhị cuối cùng trên đảo Thanh Hạp.
Lưu Chí Mậu đi thẳng qua bức tranh thuỷ vận kia, sau đó đi tới cổng, do dự một lúc rồi bước qua ngưỡng cửa, chờ Chương Yểm ở đằng kia.
Chương Yểm là tu sĩ Long Môn cảnh dưới Địa Tiên, trong hồ Thư Giản có hơn một ngàn hòn đảo, cho dù không kể đến giao tình với Lưu Chí Mậu thì thực ra ông ta một mình chiếm núi làm vua cũng là quá đủ để làm đảo chủ. Thực chất hai năm nay Lưu Chí Mậu sử dụng các cách thức giao tiếp gần xa đã thôn tính hơn mười hòn đảo lớn bao gồm cả đảo Tố Lân, thì ông ta đã có ý định để Chương Yểm làm thần tử phò long, chọn một hòn đảo lớn làm nơi khai phủ. Thế nhưng Chương Yểm đã khéo léo từ chối tới hai lần, vậy nên Lưu Chí Mậu cũng không cố chấp nữa.
Trong những ngày đầu gặp gỡ, hai người họ vẫn còn ở Quan Hải cảnh, Chương Yểm trời sinh đã có căn cốt làm tiên sư, không chỉ là bạn của Lưu Chí Mậu mà còn là quân sư ở đằng sau cố vấn cho Lưu Chí Mậu, có thể nói lúc đầu đảo Thanh Hạp có thể an toàn vượt qua khó khăn hết lần này đến lần khác, ngoài công lao Lưu Chí Mậu dẫn đầu một nhóm tùy tùng thân cận nhiều lần ra tay tàn nhẫn, diệt cỏ tận gốc kẻ thù và gây kinh sợ quần hùng, thì âm mưu và thủ đoạn của Chương Yểm cũng rất quan trọng.
Sở dĩ Lưu Chí Mậu vẫn luôn nhã nhặn với Chương Yểm, ngoài những năm tháng khó khăn thì còn vì sau khi Chương Yểm có được chỗ đứng vững chắc trên đảo Thanh Hạp, đặc biệt là Lưu Chí Mậu từng bước tu luyện lên cao, bỏ xa ông ta, nhiều điều ông ta nghĩ mình nên nói thì đều không bao giờ do dự, chỉ đơn giản là biến một công đức khai quốc đáng lẽ phải nằm trên sổ công đức hưởng phúc, thành một gián thần trong miếu đường không biết sống hay chết khiến người ta chán ghét, có mấy lần Lưu Chí Mậu thật sự bực mình nhưng vì thể diện của Chương Yểm nên không nói, quy củ của những người chiến đấu ở chiến trường giành thiên hạ với những người xuống ngựa phòng thủ giang sơn giống nhau sao? Nhưng Chương Yểm vẫn đang đi theo con đường riêng của mình. Sau khi ông ta bước vào Nguyên Anh cảnh, Lưu Chí Mậu càng ngày càng cảm thấy xa lạ với Chương Yểm, có điều vẫn để ông ta phụ trách hai phòng điếu ngư và mật khố. Trước mặt quan viên ở kinh thành lại làm chuyện của một quan viên địa phương. Có thể dễ dàng nhận ra Chương Yểm không được ưa thích cho nên mấy năm nay tình hình rất khó khăn. Chỉ là so với cung phục Du Cối phong quang vô hạn thì cơ hội xuất hiện trên đảo Thanh Hạp của Chương Yểm càng ngày càng ít. Ông ta cũng tham gia rất nhiều yến tiệc nhưng lại không hề mở miệng nói chuyện, cũng không tâng bốc nịnh hót Tiệt Giang chân quân nên cũng sẽ không bị dội nước lạnh gì cả.
Trong lúc đầu óc đang suy nghĩ sâu xa, Lưu Chí Mậu chợt nghĩ đến những chuyện cũ năm xưa, thật ra ông ta còn có chút cảm xúc thổn thức đã lâu không cảm nhận được.
Cuối cùng cũng đến.
Chương Yểm nhìn thấy Lưu Chí Mậu nhưng vẫn bình tĩnh bước đi.
Không chỉ có như thế, trong tay ông ta còn nặn được một quả cầu tuyết được nén chặt, điều này cho thấy trên đường tới đây, Chương Yểm đã nhàn nhã đến thế nào, người đi gọi hắn lại sốt ruột ra sao.
Đại quản gia của phủ Hoành Ba đứng bên cạnh cũng là tu sĩ Long Môn cảnh, lần này đi ra ngoài tìm Chương Yểm thật sự cảm thấy rất bực mình, có điều khi nhìn thấy Chân Quân lão gia đứng ngoài cửa chờ thì tim hắn run rẩy, hắn lập tức hối hận, số lần hắn thúc giục Chương Yểm trên đường đi nhưng may thay ông ta không phàn nàn, nếu không có lẽ hắn sẽ mất đầu rồi.
Lưu Chí Mậu vẫy tay với đại quản gia, ra hiệu không cần đến gần đại sảnh, người đó hiểu ý lập tức cúi đầu rời đi.
Chương Yểm chắp tay thi lễ: "Bái kiến đảo chủ."
Lưu Chí Mậu mỉm cười, giơ tay vẫy hai lần, ra hiệu Chương Yểm không cần khách sáo như vậy.
Hai người một trước một sau đi qua ngưỡng cửa, Chương Yểm nhìn cuộn tranh treo lơ lửng trên địa y lộng lẫy thì im lặng.
Lưu Chí Mậu nói thẳng vào vấn đề: "Năm đó ngươi và điếu ngư phòng đã tốn tám năm để giúp ta tìm ra nữ tử Kim Đan kia chuyển thế ở đâu, lúc đó khuyên ta nên giam giữ nàng trên đảo Thanh Hạp nhưng không được làm gì nàng, sau này, một khi Lưu Lão Thành trở về đảo Công Liễu, trở mặt với ông ta rồi mới nói toạc chuyện này ra. Hành động đó có lẽ Lưu Chí Mậu ta có thể tự cứu mình một mạng, lúc đó ta không tin, ngươi còn cãi nhau với ta, ta cũng nói ngươi có lòng dạ đàn bà, suy đoán suy nghĩ của Lưu Lão Thành thật sự rất nực cười. Bây giờ xem ra chưa chắc ngươi đã đúng nhưng chắc chắn ta đã sai rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận