Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1638 - Trời Sáng Rồi (5)



Chương 1638 - Trời Sáng Rồi (5)




Lúc ấy, Trần Bình An với Cố Xán hai người một trái một phải ngồi trên ghế trúc nhỏ nói chuyện phiếm đôi ba câu.
Thời tiết rét đậm, hầu như đã không còn thấy được bóng chim bay trên hồ, thi thoảng có hạt hạt rơi xuống.
Chắc là sắp có tuyết rơi rồi.
Sau khi Cố Xán ra về, Trần Bình An đi đến bến đò bên kia, suy nghĩ sâu xa không nói câu nào.
Ngay lúc hoàng hôn của ngày hôm đó.
Trần Bình An đang vùi đầu vào án thư đột nhiên ngẩng đầu, bước nhanh đến chỗ gần cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài Thanh Hạp đảo có một vị tu sĩ đang lơ lửng giữa không trung, cười lạnh nói: “Ta tên là Lưu Lão Thành, tới đây để gặp Cố Xán, những người không liên quan xéo hết đi cho ta, nếu không sau này ai nhặt xác giúp các ngươi đều phải chịu chết, chết đến khi không còn ai nhặt xác mới thôi.”
Chưa đợi câu nói kia kết thúc, lão tu sĩ đã vung tay áo, từng tấm phù lục mang ánh vàng lấp lánh xuất hiện bay lượn liên miên, cuối cùng trở thành một vòng tròn to lớn, giống như ghìm chặt cổ Thanh Hạp đảo lại.
Bên cạnh lão tu sĩ hiện ra một pháp tướng kim thân cao trăm trượng, trên người khoác một bộ bảo giáp màu đen cổ quái đang bốc lửa, một tay cầm búa lớn, một tay cầm con dấu hình vuông, tên là Lưu Kim Hỏa Linh thần ấn, chính là một trong những vật bản mệnh quan trọng nhất của tu sĩ thượng ngũ cảnh Lưu Lão Thành. Năm xưa vào lúc thủy vận Thư Giản Hồ hưng thịnh, Lưu Lão Thành đã dựa vào vật bản thuộc mệnh hỏa này mạnh mẽ chém giết nổi khắp nơi, trên các hòn đảo đều là những tiếng kêu rên, thi thể tu sĩ nổi đầy hồ.
Mấy tấm phù lục phá chướng phẩm cấp cực cao kia không ngừng thắt chặt vòng vây, khảm vào trận pháp sơn thủy của Thanh Hạp đảo. Sau khi từng lá bùa nổ vang vỡ vụn, đại trận hộ sơn bị thủng một lỗ lớn. Nếu như không phải dựa vào trung tâm trận pháp là số tiền thần tiên dự trữ chất chồng thành núi lại cộng thêm đám người Điền Hồ Quân và mấy vị cung phụng tâm phúc liều mạng giữ gìn, không ngừng tu sửa trận pháp thì chắc có lẽ nó đã vỡ vụn trong phút chốc rồi. Dù vậy, cả hòn đảo nhỏ vẫn bắt đầu núi rung đất chuyển, linh khí nhiễu loạn.
Lão tu sĩ đã biến mất nhiều năm ở Thư Giản Hồ này vốn chẳng cần nói những lời dư thừa.
Pháp tướng to lớn bên người Lưu Lão Thành kia đập thẳng xuống một búa, đã trực tiếp đánh vỡ trận pháp hộ sơn được xưng là không thể phá vỡ của Thanh Hạp đảo, đánh nát nhừ ra.
Một cái chấm đen lướt ra khỏi phủ đệ Xuân Đình, hiện ra chân thân trên không trung, biến thành một con giao long to lớn dài hơn ba trăm trượng, vọt tới chỗ cái kim thân pháp tướng của tu sĩ Ngọc Phác cảnh kia.
Trong phút chốc, giao long quấn chặt lấy kim thân pháp tướng, cùng nhau rơi vào trong Thư Giản Hồ, tạo nên một đợt sóng lớn đến tận trời.
Pháp tướng cũng không bị va chạm mà ngửa ra sau ngã xuống đất, hai chân nó cắm chặt vào đáy hồ, trượt ra đằng sau.
Bởi vì ở gần Thanh Hạp đảo nên nước hồ nơi này cũng không được xem là quá sâu, pháp tướng kim thân khoác áo giáp rực lửa trên người, hai chân đứng dưới đáy hồ, nước hồ chỉ sâm sấp ở phần eo.
Một ấn đập mạnh vào đầu con giao long.
Không kéo ra được.
Pháp tướng này nện thân thể con giao long còn to hơn nó nhiều rơi thẳng vào trong hồ, đạp một cước trúng đầu, chém xuống một búa.
Lưu Lão Thành cười nhạo không thôi.
Có được một khối mãnh vỡ kim thân lưu ly lớn như vậy, gần đây ông ta cũng không rảnh rỗi. Vốn đã ở bình cảnh Ngọc Phác cảnh này hơn hai trăm năm rồi, bây giờ dù chưa đạt đến độ Tiên Nhân cảnh nhưng cũng kém không xa!
Trừ cái đó ra.
Vì đối phó với con giao long Nguyên Anh cảnh này, ông ta còn đặc biệt chi ra một món tiền khổng lồ, móc ra tròn chín mươi đồng tiền Cốc Vũ, làm ra một chuyện không thể nào đo đếm bằng giá được.
Đó chính là mời một vị đại tu sĩ thượng ngũ cảnh, khắc một câu chân ngôn Đạo gia trên cái rìu kia: “Bắn hổ không thành luyện lại tên, trảm long không chết mài lại đao!”
Về phần cái gọi là ‘mài đao’ mà nói, dùng trên cái búa lớn kia thì lộ ra vẻ rất buồn cười nhưng những điều này đều không ảnh hưởng đến chuyện toàn cục, đối với sơn trạch dã tu mà nói thì chẳng đáng để ý đến.
Có tác dụng là được.
Máu thịt be bét.
Nước hồ Thư Giản Hồ cuồn cuộn mãnh liệt, không ngừng sôi trào, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương giao long, mùi tanh xộc lên tận trời.
Chẳng qua giao long cũng là đại yêu nổi tiếng với thân thể cứng cỏi, cũng không phải loại chỉ đánh một trận là gục hoàn toàn được. Sau khi liều chết giãy dụa xong, nó đã mấy lần cuộn kim thân pháp tướng vào sâu trong nước.
Lưu Lão Thành chộp tay về một nơi nào đó ở Thanh Hạp đảo.
Toàn bộ Xuân Đình phủ và mặt đất nối liền với nó bắt đầu nứt toác ra vô số khe hở, sau khi chịu một trảo của lão tu sĩ, nó giống như đột ngột mọc dậy từ mặt đất.
Lưu Lão Thành nhìn chằm chằm nơi đó, cười khẩy nói: “Còn muốn trốn? Đã tìm được ngươi rồi.”
Một bàn tay khác của Lưu Lão Thành nhấc lên, sau đó cong ngón tay búng ra, chỉ thấy một thiếu niên mặc mãng bào màu xanh đen trong Xuân Đình phủ, sau khi cả phủ bị kéo đi rồi, hắn như trúng phải một búa, cả người đụng vào lòng núi Thanh Hạp phía sau.
Lưu Lão Thành vốn chẳng thèm đi xem cuộc chiến bên Thư Giản Hồ, ánh mắt chếch sang: “Lưu Chí Mậu, nói sao đây nhỉ? Đệ tử của ngươi bị ta đánh cho chết tươi mà còn khách khí thế?”
Yên lặng yên tĩnh, không có hồi đáp.
Khóe môi Lưu Lão Thành giật giật: “Nếu như Thanh Hạp đảo đã khách khí như thế, vậy ta sẽ không khách khí thật sự.”
Hai ngón tay duỗi ra khép lại, nhẹ nhàng vung về phía trước một cái.
Viên pháp ấn của pháp tướng kim thân đánh vào đầu giao long nhảy lên trên không như một tia sáng, đánh về phía Cố Xán đang hãm sâu trong vách núi kia.
Lưu Lão Thành cười cười: “Úi cha, trong Thanh Hạp đảo này cuối cùng vẫn còn một người ra dáng.”
Trong tầm mắt ông ta.
Một người trẻ tuổi mặt áo giáp màu vàng, chân đạp hai thanh phi kiếm dừng lại ở không trung trước người Cố Xán, vẫy tay, trong phủ đệ Xuân Đình lóe lên một sợi dây dài màu vàng kim.



Bạn cần đăng nhập để bình luận