Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 887: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹

Chương 887: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹Chương 887: Võ Vô Đệ Nhị, Quyên Cao Thiên Ng‹
Chương 887: Võ Vô Đệ Nhị, Quyền Cao Thiên Ngoại (3)
Nhưng mà một bàn tay đè lại đầu vai Trần Bình An, không thể động đậy, quay đầu nhìn lại, phát hiện bên tay trái là một lão giả tóc trắng mặt mũi hiền lành đang đứng, dáng người thon dài, búi tóc có cài cây trâm bạch ngọc, lão nhân cười nói với Trần Bình An: "Tiểu tử kia, nghe khẩu âm của ngươi, là ngoại hương nhân đúng không? Hảo tâm là chuyện tốt, nhưng ở Kiếm Khí Trường Thành, nhất định phải nhớ kỹ một điểm, không cần gây thêm phiền toái cho người ta, lại càng không được thêm phiền toái cho mình."
Lão nhân chỉ chỉ tiểu cô nương phương hướng "rơi xuống","Vị Ấn Quan Đại Nhân này, cũng không cần ngươi cứu, cô ta là kiếm tu chém giết Yêu tộc trong ngũ cảnh nhiều nhát trong ba ngàn năm nay của Kiếm Khí Trường Thành bọn ta, muốn nói người Yêu tộc hận nhát, Ấn Quan Đại Nhân chắc chắn xếp trong nhóm ba người đứng đầu. Nếu ngươi đụng tới một mảng góc áo của cô ta, sợ là sẽ chết, trừ phi lão đại kiếm tiên nguyện ý ra tay đại đánh cùng Ân Quan Đại Nhân." Trần Bình An ôm quyền cảm tạ. Lão nhân cười nói: "Lão phu họ Tề, nếu ngươi không ngại, kêu ta một tiếng Tề gia gia hoặc là Tê tiền bối đều được. Hôm nay phía nam có chút động tĩnh khác thường, vừa hay ta cùng hảo hữu cùng nhau tuần tra đầu tường, nhắm chừng Ấn Quan Đại Nhân cũng là có hứng thú nên đến đây, ước gì đối phương triển khai thế công."
Lão nhân nhớ tới một chuyện, đột nhiên nói bổ sung thêm: "Hay là đừng kêu ta Tê gia gia, Tè tiền bối thì hơn, nếu không cảm giác như là đang chiếm tiện nghi của lão đại kiếm tiên, cái này không được đâu."
Vừa dứt lời, phía dưới tường thành dưới chân hai người, phát ra một chuỗi tiếng vang nặng nè.
Nhắm chừng là Ấn Quan Đại Nhân bện tóc sừng dê đã ngã xuống đất, khiến cho chắn động.
Lão nhân cười nhắc nhở nói: "Mặc dù có lão đại kiếm tiên hỗ trợ trông chừng, Ấn Quan Đại Nhân cũng ở đây, nhưng mà ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, binh vô thường pháp, Yêu tộc không biết khi nào thì sẽ triển khai đợt thế công tiếp theo. Tốt rồi, ngươi tiếp tục làm việc của mình đi."
Không tháy lão nhân bước ra, lại xuất hiện ở tại đầu tường ngoài mười trượng hơn, cứ chuồn chuồn lướt nước như vậy, bóng người lão nhân trong giây lát biến mất không thấy đâu.
Trần Bình An nhảy xuống đầu tường, xoay người quay về nhà tranh bên kia.
Lão nhân họ Tè.
Ấn Quan Đại Nhân chém giết vô số Yêu tộc trong ngũ cảnh.
Trần Bình An nghe thấy trên đại địa phía nam vang lên từng đợt âm thanh khó có thể diễn đạt bằng lời, không phải loại khó chịu muốn phá thủng màng tai, mà là loại động tĩnh không lớn nhưng làm cho người ta rợn người, Trần Bình An nhanh chóng đi đến bên cạnh đầu tường, đưa mắt nhìn lại.
Sau đó ở trong hạp cốc ngoài thành mênh mông bát ngát, xuất hiện... ở trong mắt Trần Bình An, thứ đứng ở trên đầu tường kia, tựa như một người cúi đầu nhìn một con giun trong bùn đất cách đó không xa.
Trần Bình An hoàn toàn có thể tưởng tượng, hình thể chân thật của con giun kia, nhất định cực kỳ khủng bố.
Sau đó Trần Bình An nhìn thấy đầu tường bên này, phương hướng lúc trước vị Ấn Quan Đại Nhân kia rơi xuống, đã nỗ tung một mảng hào quang tuyết trắng thật lớn, như một hạt châu lăn tới hướng đại yêu kia.
Sau đó trong hạp cốc, bụi đất bay lên, đánh cho nghiêng trời lệch đất.
Sau ước chừng một nén nhang,"Tiểêu cô nương" mặc hắc bào tóc tết sừng dê quay về đầu tường, ngay chỗ cách Trần Bình An không xa, cô đứng ở trên đầu tường, dùng sức mở lớn miệng, đưa hai ngón tay lắc lắc một cái răng, cuối cùng giống như không nỡ nhổ ra, chỉ là phun ra một ngụm máu lên trên mã đạo, hơi tức giận ởi nghênh ngang trên đầu tường, mã đạo nơi đầu tường bị cô dẫm lên mà chán động.
Lão kiếm tiên kết mao thủ thành ở đầu tường bắt tri bất giác đi tới bên cạnh Trần Bình An, cười giải thích nói: "Đối với cô ấy mà nói, không đánh chết đối phương, chính là mình đã thua, cho nên có vẻ tức giận, lúc này đừng ai quan tâm đến cô ấy, nếu không sẽ thực phiền toái. Trước kia chỉ có A Lương có hứng thú lải nhải cùng cô áy, thích lửa cháy đỗ thêm dầu và họa vô đơn chí, dù sao chịu đựng được bị cô ấy đánh. Hôm nay A Lương rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành, nhắm chừng cô ấy có vẻ nhàm chán. Thật ra đại yêu đối phương không quá gặp may mắn kia, chỉ là lại đây lộ mặt mang tính tượng trưng mà thôi."
Lão kiếm tiên mang theo Trần Bình An cùng nhau đi hướng nhà tranh, đột nhiên nói: "Bởi vì một số nguyên nhân, ngươi là một ngoại lệ, cho nên ta mới lải nhải với ngươi nhiều hơn một chút."
Trần Bình An gật gật đầu, không nói gì thêm.
Hôm nay màn đêm buông xuống, Trần Bình An rời khỏi nhà tranh nhỏ do Tào Từ kiến tạo, ngồi ở trên đầu tường phương bắc uống rượu, ngắm nhìn tòa thành trì thật lớn đèn đuốc sáng trưng.
Nhìn về hướng nhà của Trữ Diêu.
Kết quả đầu vai bên trái bị người ta vỗ một cái, nhìn qua trái, Trữ Diêu đã muốn ngồi ở bên tay phải hắn.
Lần này nàng đi lên đầu tường, mang đến đây một ít thức ăn, để ở nhà tranh bên kia, lại mang ra đây một vò rượu, Trần Bình An đưa hồ lô dưỡng kiếm qua, Trữ Diêu giúp rót rượu vào trong hồ lô dưỡng kiếm.
Sau khi đổ hết rượu, chiếc vò rượu rỗng bị Trữ Diêu tùy tay ném ra bên ngoài đầu tường, rớt xuống rồi cũng không có tiếng vang, dù sao chỉ là vò rượu nho nhỏ, không phải Ấn Quan Đại Nhân ban nấy.
Trữ Diêu uống hớp rượu, bắt đầu ngây người.
Trần Bình An và nàng cùng nhau ngây người.
Trữ Diêu nhẹ giọng nói: "Giảng không giảng đạo lý, thật ra không liên quan đến một người sống có tốt hay không."
Trữ Diêu đưa cánh tay ra, chỉ hướng thành trì,Bên kia, có vài người tư chất rất tốt, cho nên chỉ cần hắn ở trong quy củ lạm sát kẻ vô tội, sẽ không ai làm gì được hắn. Đến chiến trường phía nam đầu tường, người như thế vẫn cứ là đại anh hùng oai phong lãm lẫm, kiếm khí chọc trời, lấy tư thái vô địch oanh tạc đại quân Yêu tộc, cho dù là người ghi hận hắn, đều không thể không thừa nhận, có hắn với không hắn, khác nhau hoàn toàn."
Trữ Diêu lắc lắc hồ lô rượu,"Ta đi qua rất nhiều địa phương của Hạo Nhiên Thiên Hạ, gặp rất nhiều loại người, có một số người đầu thai tốt, cả đời vinh hoa phú quý, áo cơm không lo, mỗi ngày chỉ là ở nơi đó thầm oán cuộc đời không thú vị, càu nhàu rằng mình rất khổ."
Nàng trả lại hồ lô dưỡng kiếm cho Trần Bình An, hỏi: "Làm chuyện xấu xa, rất không thú vị, có phải hay không?”
Trần Bình An nghĩ nghĩ,"Vẫn ổn chứ? Người khác sống như thế nào, đều có đạo lý của họ, không hợp tâm ý của chúng ta, chưa chắc chính là sai. Chỉ cần không phải thích giảng đạo lý, nhát định sẽ sống không tốt, ta cảm thấy như vậy cũng được."
Trữ Diêu tức giận nói: "Không trùng hợp, thật sự đúng là sống không được tốt lắm."
"Hả?2?"
Trần Bình An bắt đầu dụng tâm tự hỏi vấn đề này.
Trữ Diêu quay đầu, nhìn Trần Bình An đang dụng tâm cân nhắc, không nhịn được cười nói: "Ta thuận miệng bịa chuyện, huynh thật sự đắm chìm trong đó?"
Trần Bình An uống hớp rượu,"Có chuyện phiền lòng à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận