Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1772 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (5)



Chương 1772 - Tâm Đã Ngộ Ngủ Một Giấc Ở Nơi Bình Yên (5)




Trần Bình An dẫn ngựa dừng lại trên đường, chỉ nhìn thấy huyện úy kiệt sức ngã phịch xuống đường, quay đầu lại thì thấy thanh niên toàn thân nồng nặc mùi rượu, khắp người dính đầy vết rượu và vết mực, cực kì quái dị.
Chỉ nhìn thấy hắn ta ra sức đập mạnh hai tay xuống đường, cười lớn: “Ta dùng thư pháp để tôn kính thần linh, dám hỏi thần linh có gan chỉ điểm ta một chút hay không? Các bậc thánh hiền thiên cổ ở đâu, đến đây, đến đây, uống một trận no say với ta..."
Chàng trai đột nhiên than thở: “Ta từng chứng kiến công chúa và người gánh hàng giành đường nơi kinh thành, vô tình hiểu được ý thật sự của thư pháp. Ta nhìn thấy công chúa ôm hoa trong chùa, lại hiểu được thần ý của thư pháp. Công chúa điện hạ, người nhìn xem những chữ ta viết cho người đi chứ.”
Tằng Dịch ngạc nhiên nói: "Trần tiên sinh, gã này viết cái gì thế, ta không đọc được một chữ nào cả."
Trần Bình An nhịn cười, chỉ về phía đường phố, nhẹ nhàng nói: "Nó được viết bằng thể cuồng thảo, dạng thơ khuê oán, còn về nội dung của dòng chữ thảo thì mới viết một câu là ‘song sa minh nguyệt thấu, thu ba kiều dục lưu, dữ quân đồng ẩm đồ mi tửu’. Đại khái giống như hắn đang dùng giọng điệu của nữ tử mình yêu, tự viết một bài thơ tình cho mình. Nhưng những chữ này viết rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa. Ta chưa bao giờ thấy chữ thảo đẹp đến như vậy, ta đã từng thấy những cao thủ chữ khải, chữ hành, nhưng chữ thảo đạt đến cảnh giới này thì lại là lần đầu tiên đấy."
(Thơ khuê oán (闺怨诗) là thơ do các thiếu nữ trong khuê các chưa xuất giá viết để oán than, bày tỏ nỗi buồn, có khi là do các nam thi sĩ dùng giọng văn nữ để viết.
Song sa minh nguyệt thấu, thu ba kiều dục lưu, dữ quân đồng ẩm đồ mi tửu: Ý đại khái là vầng trăng sáng chiếu qua tấm màn cửa sổ, mùa thu nhẹ nhàng trôi qua, cùng chàng uống rượu ủ lâu ngày)
Cuối cùng, Trần Bình An nói: "Đừng nghĩ rằng tên huyện úy đang khoác lác lung tung, chữ của hắn thực sự có thần ý, cũng là vì linh khí ở đây rất yếu, môn thần, ma quỷ không thể tồn tại lâu dài. Nếu không, chúng ta thật sự phải xuất hiện cúi đầu chào hắn ta rồi đấy."
Trần Bình An đột nhiên cười, dẫn ngựa sải bước về phía tên mọt sách, đang say bí tỉ ngã ở trên đường, đôi mắt si tình long lanh: "Đi thôi, chúng ta đi mua bảng chữ mẫu của hắn, có thể mua bao nhiều thì cứ mua! Mối làm ăn này chắc chắn sẽ có lời! So với việc cái ngươi vất vả đi nhặt nhạnh thì còn hơn gấp nhiều lần. Nhưng tiền đề là chúng ta phải sống hơn trăm năm, vài trăm năm mới được."
Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy Trần tiên sinh chắc chắn cũng đã mất trí và phát điên rồi.
Trần Bình An đi tới bên cạnh thư sinh đang nằm ngửa ra đó, cười hỏi: "Ta có rượu ngon không kém gì rượu ủ của tiên nhân, ta có thể mua vài chữ của ngươi được không?"
Ánh mắt của nam tử đã say đến mơ màng, lắc đầu: "Cầu xin ta à?"
Trần Bình An mỉm cười gật đầu: "Cầu xin ngươi."
Nam tử chợt đau đớn òa khóc, nói: "Ngươi không phải công chúa điện hạ, ngươi cầu xin ta thì có tác dụng gì? Ta cần ngươi cầu xin ta làm gì? Đi đi đi, ta không bán chữ cho ngươi, một chữ cũng không bán."
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía Mã Đốc Nghi, khi sự chú ý của mọi người dời đi, hắn búng tay một cái, từ vật Chỉ Xích lấy ra một bình rượu Thủy tỉnh tiên nhân, nới lỏng dây cương ngựa, mở phong ấn bùn, ngồi xổm xuống, đưa bình rượu ra cho thư sinh và nói: "Muốn bán hay không thì uống thử rượu của ta rồi hẵng nói. Nếu sau khi uống rồi mà ngươi vẫn không muốn thì cứ coi như là ta kính dòng chữ thảo mà ngươi đã viết trên đường phố."
Nam tử ngồi dậy, cầm lấy vò rượu, ngẩng đầu nuốc rượu, uống hết một hơi, vứt chiếc bình rỗng đi, loạng choạng đứng dậy, nắm lấy cánh tay Trần Bình An: "Còn rượu không?"
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Còn, nhưng không còn nhiều đâu."
Nam tử vui vẻ nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến nha thự rách nát đó đã. Ta sẽ viết chữ cho ngươi. Ngươi muốn bao nhiêu cũng được, miễn là có đủ rượu!"
Mã Đốc Nghi đảo mắt.
Cốt cách của người đọc sách đâu rồi?
Tằng Dịchhơi vui mừng, hiếm khi thấy Trần tiên sinh có tâm trạng vui vẻ đến như vậy.
Khi họ đến nha thự, thư sinh đẩy đống sách lộn xộn trên thư án ra, bảo thư đồng lấy một ít giấy tuyên trải ra, rồi ở bên cạnh mài mực, Trần Bình An đặt một vò rượu vào bên cạnh tay của thư sinh.
Trên tường là những dòng chữ thể thảo nguệch ngoạc mà ngay cả bản thân thư sinh sau khi tỉnh rượu lại cũng không thể nhận ra được.
Thư sinh ợ hơi rượu, hỏi: "Nói đi, ngươi muốn một kẻ khùng điên như viết cái gì? Tặng cho vị tướng quân, hay công khanh biết nhìn hàng nào? Quên đi, ta cũng không muốn biết, ngươi muốn viết cái gì không quan trọng, ta muốn viết gì thì sẽ viết nấy.”
Đặt bút xuống tạo thành mây khói, cả hội trường tràn ngập mưa gió.
Thư sinh thực sự là muốn viết gì thì viết, thường là đặt bút xuống sẽ viết liền tù tì vô số chữ, khiến Tằng Dịch nhìn mà cứ luôn cảm thấy cuộc giao dịch này lỗ nặng rồi.
Cuối cùng, vị thư sinh vốn tửu lượng của không tồinhưng phẩm chất sau khi uống rượu thì không tốt mấy, sau khi đã viết hàng chục bản chữ đủ loại kích cỡ khác nhau, thì đã hoàn toàn say mèm, ngã xuống đất không ngồi dậy nổi nữa.
Trần Bình An đã tiêu tổng cộng năm bình rượu Thủy tỉnh tiên nhân, rượu quế hoa của thành Lão Long và rượu ô đề của hồ Thư Giản.
Sở dĩ hắn ta có thể uống nhiều như vậy không phải vì thư sinh có tửu lượng lớn như biển cả mà là do hắn ta chỉ uống được chưa tới nửa bình, hơn nửa bình còn lại đều bị đổ ra ngoài, trong mắt Mã Đốc Nghi đang đau khổ vô cùng thì đó thật sự chính là lãng phí của trời.
Trần Bình An thu gom xong chữ viết thì rời khỏi nha thự.
Ba người dẫn ngựa rời đi, Mã Đốc Nghi không khỏi hỏi: “Chữ đẹp thì ta có thể nhìn ra được, nhưng thực sự có đẹp đến thế không? Những rượu tiên này đáng giá rất nhiều tiền tuyết hoa, nếu quy ra thành bạc, một cặp chữ thảo thật sự đáng giá ngàn lượng bạc sao?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận