Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1633: Trời Sáng Rồi (4)

Chương 1633: Trời Sáng Rồi (4)Chương 1633: Trời Sáng Rồi (4)
Trần Bình An vội vã đi từ Đại Ly đến hồ Thư Giản Hồ khoảng vào ngay tiết thu phân.
Đến khu vực Thư Giản Hồ, hắn đi xe ngựa đến Trì Thủy thành kia, phong cảnh trên đường đi "Núi rõ, sông trong đêm có sương, Núi vàng cây đổi lá màu hường."
Sau đó, hắn gặp lại Cố Xán, nhìn thấy cảnh sắc sông hồ cuối thu thanh thoát của Thanh Hạp đảo, lúc này khí lạnh nặng dần rồi ngưng tụ lại, đêm lạnh Thư Giản Hồ kéo dài, sương khói đìu hiu, hơi nước phủ khắp. Trần Bình An đi đến Vân Lâu thành một chuyến, nhờ sự giúp đỡ của cha con kia, lại đi đến quan ải biên cảnh Thạch Hào quốc, nhìn khắp một đường, nhìn thấy được một phong cảnh khác, sương cỏ mênh mang côn trùng rả rích, thông Nam thôn Bắc chẳng có bóng người.
Sau khi trở lại Thanh Hạp đảo, mùa đông yên lặng bước đến, nước bắt đầu đông lạnh, chim trĩ rớt vào nước hóa thành ảo ảnh.
(Cổ nhân gọi ảo ảnh là "thận khí”thận' là con hàu, người xưa tin rằng một con chim trĩ khi xuống biển sẽ trở thành con hàu)
Khi đi du ngoại ở các hòn đảo bốn phía, vì muốn hiểu thật kỹ Thư Giản Hồ rất rõ ràng từ phong tục tập quán đến sự thay đổi của lịch sử, Trần Bình An đúng là đã dành thời gian nửa ngày đứng canh ở Cẩm Trĩ đảo, đi xem cảnh chim trĩ rơi xuống hồ hóa thành ảo ảnh, chỉ là cảnh tượng như này hiếm khi gặp lắm, chỉ có thể chờ vào vận may, tựa như khi Trần Bình An gặp được con cá diếc qua núi năm đó, chỉ có thể khổ sở chầu chực mới có thể tìm được con cá diếc qua núi màu vàng kim kia. Trần Bình An không thể nào tiêu hao quá nhiều thời gian chỉ để trông chờ vào vận may, đành phải hậm hực rời đi, hơi tiếc nuối.
Con người đâu thể nào dưng không mà nhịn chết bản thân, dù sao cũng phải tìm được niềm vui trong cơn khổ cực, tìm ít cách để dẹp tan nỗi sầu.
Mong chờ việc có thể tận mắt nhìn thấy cảnh chim trĩ bay vào nước cũng vậy, hỏi thăm về chuyện xưa của người gác cổng Hồng Tô trên Chu Huyền phủ Thanh Hạp đảo cũng vậy. Sau khi đến Thanh Hạp đảo, hầu như Trần Bình An rất ít khi uống rượu, đa phần đều là lâu lâu uống hai ngụm, dùng để nâng cao tỉnh thần.
Tuổi già sắp xuống mồ, gió lạnh thổi cành khô, chim bay mỏi cánh.
Ngay lúc Trần Bình An tưởng rằng sẽ mãi cứ từ từ tiến lên như thế, bên Cung Liễu đảo bên kia lại tiếp tục cãi nhau. Hắn ở bên này thì vẫn yên lặng, vùi đầu làm chuyện riêng của mình, có thể một ngày nào đó khi vừa ngẩng đầu, phóng tâm mắt nhìn qua thì cảnh cũ đã biến thành cỏ rêu dấu liễu xưa, dấu nước xanh màu mới.
Đột nhiên có một ngày.
Cung Liễu đảo bên kia không ầm ï nữa, Cố Xán mang theo Tiểu Nê Thu đi đến cổng sơn môn, tìm Trần Bình An đang chú tâm vào chuyện nghiên cứu bí thuật mà Ngụy Bách truyền lại. Cố Xán nói là đã xác định được rồi, trong các thế lực phản đối, đảo chủ của ba thế lực lớn tiếng nhất là Thanh Mộ, Thiên Lão và Lạp Túc lúc trước có nói muốn mỗi bên cử ba người hay năm người gì đó ra đấu tay đôi với Thanh Hạp đảo, ai thắng thì cho người đó lên đảm nhiệm chức quân chủ giang hồ, nhưng ngay vào lúc Thanh Hạp đảo đang định đồng ý thì lão đảo chủ Thanh Mộ đảo và một vị thủ tịch cung phụng của Thiên Lão đảo, hai người có hi vọng trở thành cường giả đứng đầu võ đài nhất lại không hiểu sao đều mai danh ẩn tích trong vòng một đêm, không thấy bóng dáng đâu cả.
Tình thế chuyển tiếp đột ngột, đảo chủ Lạp Túc đảo cố gắng chống đỡ đại cục, một mình một ngựa tự mình tìm đến chỗ Lưu Chí Mậu của Cung Liễu đảo, sau khi mật đàm một phen xong, hẳn là đã bàn xong điều kiện.
Cứ như vậy, Lưu Chí Mậu leo lên bảo tọa quân chủ giang hồ, quả thực chính là chẳng cần tốn nhiều sức. Phải biết rằng đám đệ tử bao gồm Điền Hồ Quân và tu sĩ đại lão thuộc mười ba tòa đảo phiên thuộc đều đã chuẩn bị tỉnh thần huyết chiến một phen, trong trận chiến đã định sẵn là vô cùng máu tanh tàn khốc, ai cũng có nguy cơ mất mạng, chẳng qua Lưu Chí Mậu và Cố Xán chắc chắn sẽ không nằm trong nhóm này. Đối với chuyện này, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, chắc hẳn sẽ không có oán giận nhưng thế cục là như thế, không phải do người.
Đoán chừng vị Đoạn Giang chân quân kia đến cả đi ngủ cũng sẽ cười ra tiếng. Sau khi nghe xong tin tức này, Trần Bình An cũng không hề thả lỏng hơn.
Có một số việc đã được dự đoán từ trước, ví dụ như Lạp Túc đảo rất có thể chính là quân cờ của Tống thị Đại Ly, hai đảo Thanh Mộ và Thiên Lão bị trọng thương chính là do bàn tay của quốc sư Thôi Sàm mà ra.
Nhưng có một số việc Trần Bình An đoán không ra, ví dụ như vương triều Chu Huỳnh có chuẩn bị ở phía sau không, nếu có thì sẽ là ai, đến lúc đó, ý đồ dùng một kích sấm chớp để thay đổi thế cục là nhằm vào Lưu Chí Mậu, hay là Cố Xán và Tiểu Nê Thu? Hoặc là, dứt khoát đã biết khó mà lui rồi? Đường biên giới của vương triều Chu Huỳnh đã báo hiệu bốn bề bất ổn, thật ra nó đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, nên thẳng tay ném luôn miếng đất dai nhách Thư Giản Hồ này?
Nói không chừng còn có cả sự ảnh hưởng của mình khi ẩn cư ở Thanh Hạp đảo nữa, toàn là tại mưu toan của Tú Hổ kia, vậy chắc có thể gọi là sử dụng hết công năng chứ nhỉ?
Trần Bình An chỉ muốn trong khoảng thời gian này tốt nhất Cố Xán không nên tùy tiện ra ngoài, tránh để bị vương triều Chu Huỳnh điên cuồng phản công.
Cố Xán cười gật đầu, nói tất nhiên là có nghĩ đến chuyện này rồi. Lưu Chí Mậu cũng đã từng nhắc nhở hắn, rằng gần đây không được đắc ý mà quên tình hình, bất kể là tiệc rượu ai mời cũng đều không được tham gia, chỉ cần chờ qua hai ba tuần trăng, đến lúc đó cho dù hắn có đi đến cửa tổ sư đường Thanh Mộ đảo và Thiên Lão đảo tiểu đi chăng nữa cũng chẳng có ai dám nói gì. Cho nên Lưu Chí Mậu chú ý rất cẩn thận, đến cả buổi tiệc ăn mừng ngày mình đăng cơ cũng cố ý kéo dài đến đầu xuân sang năm, sợ khi mình mở sơn thủy đại trận Thanh Hạp đảo ra rồi, những người đến đây chúc mừng rồng rắn lẫn lộn, nếu như lúc đó họ cho người đâm mình một đao thì Thanh Hạp đảo sẽ chịu tổn thương nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận