Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1479 - Luyện Chế (1)



Chương 1479 - Luyện Chế (1)




Người trẻ tuổi đi đến bên hồ, có thể nhìn ra được Qua Dương Cao Thị đã tốn không ít tâm huyết và tiền của cho thư viện này, mà địa điểm cũ của thư viện Sơn Nhai Đại Ly sẽ trở thành nơi đặt văn miếu mới của kinh thành Đại Ly.
Người trẻ tuổi quay đầu sang nhìn thấy một bóng người vừa quen lại vừa lạ, lạ là vì tướng mạo, chiều cao và trang phục của người đó đều có sự thay đổi rất lớn, sỡ dĩ còn có cảm giác quen thuộc là vì đôi mắt của người đó, thoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy, hai hàng xóm cách vách năm đó, một người là con riêng của quan đốc tạo diêu vụ, một người là kẻ nhà quê bơ vơ không nơi nương tựa, cả hai đều đã thay đổi, một người thì trở thành Tống Mục – hoàng tử Đại Ly ngày nay, một người là kẻ đọc sách, hiệp khách, kiếm khách ngao du ngàn vạn dăm núi sông khắp hai châu.
Trần Bình An nói thẳng vào vấn đề: “Nghe Mao sơn chủ nói các người đến thư viện nên ta đến thăm ngươi đây.”
Tống Tập Tân quan sát Trần Bình An từ đầu đến chân, nghe nói thanh Kiếm tiên bán tiên binh mà hắn vác theo là món quà nhận lỗi của Phù gia ở thành Lão Long, còn bầu rượu bên hông là phần thưởng ban đầu khi mua mấy ngọn núi lớn, chiếc hồ lô mà Bắc Nhạc chính thần Ngụy Bách đã dày công chọn lựa giúp Trần Bình an, Tống Tập Tân cười ha ha rồi nói: “Lúc ấy chúng ta là hàng xóm, cứ cảm thấy những kẻ ở phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp có tiền có thế, không ngờ xem ra bây giờ vẫn là người của ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa chúng ta có tiền đồ hơn chút. Ngõ Hạnh Hoa chỉ cậy nhờ vào một Mã Khổ Huyền của Chân Võ sơn, nhìn lại ngõ Nê Bình của chúng ta, ngươi, ta, Trĩ Khuê, còn có con sên nhỏ, không biết mấy chục năm sau người ngoài có coi ngõ Nê Bình mà ban đầu ngay cả con chó cũng không thích tè của chúng ta, là nơi chứa đầy màu sắc truyền kỳ hay không?”
Trần Bình An đang định lên tiếng.
Tống Tập Tân xua tay: “Tốt xấu gì cũng nghe ta nói xong chứ, nếu không thì với kiểu tính cách không biết nói chuyện của Trần Bình An ngươi, tạ sợ cuộc tương phùng nơi xứ lạ hiếm có này sẽ chia tay trong buồn bã mất.”
Trần Bình An gật đầu: “Vậy thì vừa đi vừa nói.”
Hai người kề vai tản bộ dọc theo con đường mòn vắng vẻ dương liễu lả lướt bên hồ.
Tống Tập Tân cười nói: “Chuyến này ta đi xa đúng là đi xa thật, cũng lâu rồi, đại khái ta cũng không biết trấn nhỏ bây giờ trông như thế nào nhỉ? Từ sau khi người dân biết nguồn gốc xâu xa của Ly Châu động thiên, lại mở rộng cánh cửa với thế giới bên ngoài, cho dù là những nhà có tiền ở phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp, hay những nơi nghèo phân gà phân chó đầy đất như ngõ Kỵ Long ngõ Hạnh Hoa, nhà nào cũng lục tung lên, lục soát cẩn thận những vật tổ truyền, còn có tất cả những vật cũ, chén sứ ăn cơm, máng đá cho lợn ăn, vại lớn muối rau, gương đồng treo trên tường, đều được coi là đặc biệt, những thứ này cũng chưa là gì, còn có rất nhiều người lên núi xuống biển, nhất là con sông Long Tu kia, chưa đầy nửa năm đã đầy ắp người đến nhặt đá, mộ thần tiên và núi sứ cũng không bỏ qua, toàn bộ đều là người tìm kiếm bảo vật, sau đó đến Bao Phục Trai ở núi Ngưu Giác mời người thẩm định, thật sự có không ít người phát tài sau một đêm. Vàng bạc trước đây vô cùng khan hiếm đã là gì, bây giờ so bì của cải đều bắt đầu tính theo trong túi có bao nhiêu tiền thần tiên.”
Trần Bình An hỏi: “Ruộng hoa màu đã hoang phế rồi sao? Nhiều lò nung sứ cũng đã ngưng nung gốm rồi sao?”
Tống Tập Tân gật đầu nói: “Cũng không hẳn, ai còn quan tâm chút thu hoạch này nữa.”
Trần Bình An thở dài, đây là chuyện thường tình của con người, đổi lại là Trần Bình An hắn, nếu không có những trải nghiệm đó, ở lại ngõ Nê Bình của Ly Châu động thiên làm một thợ nung gốm bình thường, cần cù lên núi xuống biển, khác biệt duy nhất đại khái chính là sẽ không quên bổn phận trong mình, nếu có ruộng hoa màu, không nỡ vứt bỏ mặc kệ, nếu đã làm thợ lò đàng hoàng nghiêm túc, tay nghề không nỡ phế.
Năm đó được Lục Trầm nhắc nhở một câu, Trần Bình An vừa nghe có thể đổi tiền, tối đó đã đến sông Long Tu, lưng mang sọt lớn, tìm kiếm xà đảm thạch vẫn chưa tiêu tan linh khí, lúc đó đúng là chân chạy như bay làm việc quên ăn quên ngủ.
Chẳng qua là lần đó Trần Bình An tìm tới tìm lui hận không thể đục khoét hết cả sông Long Tu, đương nhiên thu hoạch rất phong phú, nhưng trên thực tế Mã Khổ Huyền chỉ xuống nước một lần đã tìm được xà đảm thạch đáng tiền nhất kia, lúc cầm ra khỏi mặt nước, viên đá đó tựa như mặt trăng trên không trung.
Tống Tập Tân dừng bước chân: “Ngươi có hận ta không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Chưa đến mức hận, chỉ muốn giữ khoảng cách với ngươi.”
Tống Tập Tân nghi ngờ nói: “Vị nương nương kia đã phái người giết ngươi, ngươi còn không hận ta sao?”
Trần Bình An hỏi: “Là ngươi thuyết phục bà ta đến giết ta sao?”
Tống Tập Tân tự giễu nói: “Ta không có bản lĩnh này. Cái gọi là tình mẫu tử, sau khi ta lấy sổ sách ở Tông Nhân phủ đổi tên thành Tống Mục, có thì đương nhiên là có, nhưng thân sơ khác biệt, có điều không có gì ngạc nhiên cả, bây giờ ta mới biết chuyện nhà đế vương mặc dù đều khá lớn, nhưng bản chất chẳng khác gì với những hàng xóm láng giềng năm xưa như chúng ta, một gia đình chỉ cần có nhiều con cái, cha mẹ cũng sẽ có sự thiên vị như vậy.”
Trần Bình An nói: “Đây chẳng phải được rồi sao. Sau này có cơ hội, ta tìm người là được rồi, không cần phải hận Tống Tập Tân ngươi.”
Tống Tập Tân đang bẻ cành liễu định đan thành vòng liễu, Trần Bình An nhỏ giọng nói: “Người giống với quốc sư Thôi Sàm, là một trong những người có quyền thế nhất, nhưng ta không cảm thấy đây chính là tất cả của Đại Ly. Đại Ly có thư viện Sơn Nhai sớm nhất, có sự náo nhiệt phồn hoa của trấn Hồng Chúc, có quân do thám của Đại Ly chủ động giúp ta đốt lửa báo động chặn gió rét trong gió tuyết, có ta ở đây nước Thanh Loan dựa vào hộ tịch quan điệp là có thể khiến chưởng quỹ mặt mày hớn hở, thậm chí có Lục Ba đình tổ chức gián điệp bên ngoài do bà ta chính tay dựng nên, sẵn lòng vì Đại Ly đích thân vượt nguy hiểm đến mang tin tức cho ta, ta cảm thấy những điều này cũng là vương triều Đại Ly.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận