Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1241: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K

Chương 1241: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không KChương 1241: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không K
Chương 1241: Lý Nhị Đi Xa Nhà, Tả Hữu Không Khó Xử (6)
Những ngày qua Trần Bình An hầu như mỗi ngày đều phải ném vào một đồng tiền Kim Tinh vào pháp bào Kim Lễ, hôm nay đã là đồng thứ tư.
Đây là một việc lớn liên quan đến tính mạng, không cho phép Trần Bình An được tiếc của chút nào.
Cộng thêm một bình Tọa Vong Đan, và hai bình Hỏa Long đan, Bố Vũ Đan dùng phối hợp, trừ bản thân Trần Bình An dùng một viên Tọa Vong Đan, còn lại đều cho Trịnh Đại Phong và bốn người trong bức họa cuộn tròn, phân phát xong, không còn một viên.
Lúc này Trần Bình An nhớ tới một chuyện, đứng lên đi tới sân sau, dẫn theo Bùi Tiền đi nhà bên tìm được Tùy Hữu Biên luyện tập kiếm lô lập thung, người sau cảm thấy hơi kỳ quái, Trần Bình An nói có thể giúp Bùi Tiền khai cân bạt cốt trước hay không.
Bùi Tiền cười đến không khép được miệng.
Rốt cuộc mình đã chính thức thành khai sơn đại đệ tử của sư phụ Trần Bình An rồi! Tùy Hữu Biên gật gật đầu.
Kết quả Trần Bình An vừa đi ra khỏi phòng chưa được mấy bước, liền nghe thấy tiếng la khóc vang trời của Bùi Tiền, sau đó tiểu nha đầu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, nói nó không bao giờ muốn luyện võ nữa.
Tùy Hữu Biên đứng ở cửa, bát đắc dĩ nói: "Nó vốn không thể chịu được đau, ta đã rất chú ý đến lực đạo rồi."
Trần Bình An đưa một bàn tay ôm mặt.
Không còn mặt mũi gặp người.
Bùi Tiền còn ôm chặt lấy hắn, nức nở, đầu đầy mồ hôi không nói, trên khuôn mặt nhỏ đen như than tràn đầy nỗi hoảng sợ.
Hôm nay trời còn chưa tối, Bùi Tiền đã tới bên quầy để tìm Trần Bình An, nói nó hôm nay chép sách chép một ngàn chữ, tuy thật sự chép được nhiều chữ như vậy, nhưng tiểu nha đầu rất chột dạ.
Trần Bình An dở khóc dở cười, nói: "Không luyện võ thì không luyện võ, chuyện này có gì đâu, về sau chịu khó đọc sách nhiều hơn, vẫn có thể có tiền đồ."
Bùi Tiền vui vẻ ra về, đi tìm Lão Ngụy huyên thuyên. Trần Bình An cười cười, tiếp tục lật xem bản bí tịch luyện đan ngàn vàng khó mua kia.
Không biết sao nhớ tới hình ảnh ngày trước Bùi Tiền đứng ở chỗ góc phố ngõ.
Cũng giống như mình khi còn nhỏ lên núi hái thuốc, gặp một trận mưa to tới bất ngờ, suối nước dâng lũ lớn, chặn đường xuống núi gần nhất, mình vì chạy về nhà chăm sóc mẫu thân, không phải cũng nghiến răng muốn thử nhảy qua?
Cho nên Trần Bình An hơi mủi lòng.
Cho dù ngay cả Kiếm Linh cũng nói Bùi Tiền là "hạt giống võ vận có thể đếm được trên đầu ngón tay trên thế gian", nhưng Trần Bình An không cảm thấy Bùi Tiền không luyện võ là chuyện đáng tiếc cỡ nào.
Đứa nhỏ ở tuổi nào, thì làm chuyện tuổi đó, không có gì sai.
Chẳng lẽ Trần Bình An hắn lúc còn nhỏ, một mình cô đơn ngồi xốm nơi xa xa, nhìn bạn cùng lứa tuổi ở mộ thần tiên bên kia thả diều, ăn đồ ăn vặt, mặc quần áo mới tỉnh, thì không hâm mộ sao?
Đương nhiên hâm mộ chứ.
Chẳng lẽ Trần Bình An hắn năm đó sức yếu, chỉ có thể lấy đồ đạc trong nhà cha mẹ để lại, từng món một đem đi cầm đồ đổi tiền đong gạo, chẳng lẽ không khóc sao?
Cũng sẽ vụng trộm trốn trong chăn, khóc rất khổ sở.
Những đau khổ này, chưa chắc đều là chuyện xấu, chịu đựng qua được rồi, sẽ là một loại chuyện tốt khác.
Nhưng Trần Bình An vẫn hy vọng những người mình quan tâm có thê sống thoải mái hơn một chút, ít nhất không cần tuổi còn quá nhỏ phải đi đối mặt những chuyện này quá sớm.
Chỉ là người ta sống trên đời, khó nhất vừa lòng đẹp ý, gặp được đồ tốt, bạc trong túi không đủ đáp ứng.
Muốn bình an, lão thiên gia chưa chắc gật đầu.
Trần Bình An dựa vào quây, hơi mệt mỏi, ngủ thiếp đi mắt.
Trên dưới Đồng Diệp tông, trừ vài vị đại tu sĩ thượng ngũ cảnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, vẫn cảm thấy tông môn nhà mình là người đứng đầu hoàn toàn xứng đáng của Đồng Diệp Châu, dù là Ngọc Khuê Tông cộng thêm Phù Kê tông và Thái Bình sơn, ba đỉnh núi cộng lại với nhau mới có thể miễn cưỡng vật cổ tay với Đồng Diệp tông bon ho. Tuy mấy trăm năm qua, Đồng Diệp tông luôn âm thầm không cho phép con em tông môn tuyên bố với bên ngoài, vị trung hưng lão tổ trăm năm khó gặp kia là Phi Thăng cảnh, chỉ có thể nói là Tiên Nhân cảnh, chỉ là có hy vọng chen thân cảnh giới thứ mười ba mà thôi. Nhưng ai chẳng biết, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi? Các luyện khí sĩ một châu bên ngoài, sở dĩ không ngoài miệng đề cập tới điều này, đơn giản là lo lắng khiến Đồng Diệp tông không vui, thật ra trong lòng rõ như ban ngày.
Đòng Diệp tông trừ vị trung hưng lão tổ uy thế trấn áp một châu này, còn có máy vị Ngọc Phác cảnh, thanh danh hiển hách tương tự, ví dụ như vị tổ sư gia chưởng quản gia phả, giới luật tông môn kia, vừa mới thuận lợi chém giết đại yêu cảnh giới thứ mười hai trở về.
Mà đương đại tông chủ Đồng Diệp tông, cũng là Ngọc Phác cảnh, hơn nữa còn là một kiếm tu!
Tông chủ cũng dạy dỗ ra một đệ tử đích truyền kinh tài tuyệt diễm, là một vị kiếm tu Nguyên Anh chưa tới ba trăm tuổi.
Nội tình hùng hậu như thé, Ngọc Khuê Tông tận cùng phía nam kia, dám tranh danh hiệu đê nhát với Đồng Diêp tông? Đòng Diệp tông chiếm diện tích hơn một ngàn hai trăm dặm, không biết ngự phong không biết ngự kiếm, lê la tán dóc cũng không thoải mái.
Có được một tòa Đồng Diệp tiều động thiên.
Chỉ có đại tu sĩ thượng ngũ cảnh và Nguyên Anh Địa tiên mới có tư cách đi vào đó tu hành.
Sau đó có một ngày, tôn nghiêm, tự tin cùng vinh dự tông môn sinh ra đã có của toàn bộ đệ tử Đồng Diệp tông bắt đầu xuất hiện biến hóa, rất nhiều ý tưởng thiên kinh địa nghĩa, trở nên không còn kiên định trong lòng nữa. Ví dụ như buổi tối ngày nào đó, hầu như toàn bộ tu sĩ trung ngũ cảnh đều cảm nhận được một khí tức áp lực mênh mông, từ bắc hướng nam, lao thẳng tới biên cảnh bắc bộ Đồng Diệp tông!
Người chưa lộ diện, kiếm khí đã tới.
Một kiếm thẳng tắp bổ về phía trên vách chắn xanh lét của hộ sơn đại trận tông môn "Ngô Đồng Thiên Tán" triệu ra.
Tan vỡ ngay lập tức.
Tuy nháy mắt đã lấy sơn thủy linh khí do vô số tiền Tuyết Hoa tiêu hao mà tụ lại, khởi động đạo Ngô Đồng Tán che trời thứ hai nhưng vẫn bị một kiếm chém vỡ.
Một mực khởi động cây Ngô Đồng Tán thứ sáu, quy mô càng lúc càng nhỏ.
Tên kiếm tu không biết tên kia mới dừng kiếm, lơ lửng ở không trung cách đỉnh núi tổ tông Đồng Diệp tông ba trăm dặm.
Hắn lạnh nhạt lên tiếng: "Đỗ Mậu, đi ra, bằng không kiếm thứ bảy, ta không cam đoan sẽ không tổn hại tới người vô tội. "
Giờ khắc này, cho dù là ngoại môn đệ tử Đòng Diệp tông hạ ngũ cảnh, cùng với gia quyến người hầu vân vân phân tán bên ngoài, sát phía nam, đều si ngốc ngửa đầu nhìn về phía một điểm sáng chói mắt kia.
Tới gần phương Bắc, chỉ cần là luyện khí sĩ dưới Kim Đan Địa tiên, chỉ cần nhìn kiếm tu kia thêm một lần, đều cảm thấy có những luồng kiếm khí đang hung hăng chui vào hốc mắt, vội vàng cúi đầu.
Ngay lúc này, lấy đỉnh núi tổ tông làm trung tâm, lấy linh khí Đòng Diệp động thiên làm nguồn suối, ở trước mặt kiếm tu kia xuất hiện một vách chắn thiên địa mới nhất, hộ sơn đại trận trung tâm nhất của chiếc dù mơ hồ xuất hiện này, chỉ che phủ núi non phạm vi ba trăm dặm đỉnh núi tổ tông. Vừa vặn ngăn chặn tên kiếm tu kia ở ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận