Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1751 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (7)



Chương 1751 - Kiếm Của Tiên Sinh Từ Đâu Đến (7)




Trần Bình An cười cười, móc một thỏi bạc vụn ra để lên trên bàn, sau đó lấy một đồng tiền tiểu thử rồi lại đặt lên bàn, cong ngón tay búng ra, vừa vặn bay đến bên cạnh chén cơm của thiếu niên: “Ta sẽ nói cho ngươi nghe một khả năng, đồng tiền tiểu thử này xem như ta cho ngươi mượn, có trả lại hay không thì tùy ngươi, mười năm trăm năm sau trả lại ta cũng được. Sau đó, với tiền đề trước hết ngươi không giết người, nên trong lòng ngươi bị dày vò, ta biết kiểu dày vò này rất khó chịu, nhưng chỉ cần ngươi không giết người thì có thể dùng số tiền này để cứu thêm nhiều đồng loại hơn nữa, điều này có rất là nhiều cách, ví dụ như dựa vào tu vi, trước hết trở thành thần tiên trong mắt huyện thái gia của một tòa huyện thành nhỏ, giúp hắn xử lý vài việc quỷ quái cỏn con, dù sao cũng là nơi hẻo lánh, nếu ngươi không gặp phải loại tu sĩ không nói đạo lý như ta đây thì những quỷ mị nho nhỏ đang quấy phá kia chắc cũng có thể ứng phó được, cho nên ngươi có thể thừa cơ hội mà nói một câu với huyện lệnh, không cho phép người nào bán thịt chó trong khu vực... Ngươi cũng có thể trở thành người giàu có một phương, dùng giá cao mua tất cả chó của một châu quận lại, làm nhiều cửa hàng thịt chó không thể không đổi nghề... Ngươi cũng có thể tu hành cần cù, tự lập ra một đỉnh núi, địa giới chừng trăm dặm ngàn dặm, quy tắc do ngươi tự đặt ra, trong đó có một điều, đối xử tốt với chó...”
Thiếu niên hỏi: “Tại sao ngươi muốn làm như vậy?”
Trần Bình An suy nghĩ rồi cười nói: “Mặc dù ta rất thất vọng với thế giới này nhưng gần đây ta đã đột nhiên suy nghĩ rõ ràng rồi, cho dù đạo lý đang nói có lớn tới đâu thì cũng phải cân nhắc một chút.”
Thiếu niên lại hỏi: “Tiên sinh là môn sinh nho gia?”
Trần Bình An trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Tạm thời vẫn chưa phải, chẳng qua ta là một kiếm khách.”
Thiếu niên hơi kinh ngạc.
“Không đủ tiền có thể mượn ta thêm, nhưng sau này, chúng ta sẽ phải tính sổ kỹ càng.”
Trần Bình An chậm rãi đứng dậy: “Nghĩ thêm một chút thì ta không hi vọng ngươi sẽ nhanh chóng trả đồng tiền tiểu thử kia lại cho ta, dù ngươi có chút thông minh, đổi một toà quận thành xa hơn một chút cũng được, chỉ cần ta nhìn không được nghe không tới là được, chẳng qua nếu ngươi có thể đổi sang đi một con đường khác, ta sẽ rất vui khi đã mời ngươi ăn bữa cơm này, không phí công dùng tiền.”
Trần Bình An đi ra khỏi tiệm bán thịt chó, một mình bước vào con hẻm nhỏ.
Thiếu niên đột nhiên chạy ra khỏi cửa hàng, đuổi theo sau Trần Bình An hỏi: “Tiên sinh, chính miệng ngươi nói sau này có thể tìm ngươi để vay tiền tiếp, nhưng ngươi chẳng thèm để lại tên, đến lúc đó sao ta tìm được ngươi?”
“Thế này đi.”
Trần Bình An đứng tại chỗ, gãi gãi đầu: “Ta chỉ nói với ngươi mấy lời khách khí, nói vài câu khách sáo không tốn tiền mà thôi.”
Thiếu niên tươi cười sáng lạn.
Đây là lần đầu tiên sau khi nó hóa thành hình người, cơ duyên đầu tiên khiến cho nó có thể cười to thoải mái như vậy.
Trần Bình An đưa tay vuốt vuốt đầu thiếu niên: “Ta tên là Trần Bình An, bây giờ đang du ngoạn tại Thạch Hào quốc, sau này sẽ trở về Thư Giản hồ Đảo Thanh Hạp, sau này tu hành cho tốt.”
Trần Bình An tiếp tục tiến bước.
Thiếu niên hét lớn: “Trần tiên sinh, thật ra cả nhà lão chưởng quỹ bọn họ đều là người tốt, cho nên trước tiên ta sẽ trả giá cao khiến cho nhà bọn họ không thể nào từ chối được mà bán cửa hàng lại cho ta, con trai, cháu trai của hai người bọn họ cũng có thể yên tâm học hành, sẽ có gia thục và tàng thư lâu của mình, có thể mời rất nhiều tiên sinh tốt đến dạy! Rồi sau đó nữa, ta sẽ trở về trong núi tu hành cho tốt!”
Người đàn ông mặc áo gấm không có bội kiếm cũng không có đeo kiếm nhưng lại tự xưng mình là một kiếm khác chỉ đưa lưng về phía thiếu niên, giơ cao cánh tay nhấc ngón tay cái lên.
Cuối cùng, thiếu niên hô lên hỏi: “Tiên sinh, kiếm của ngươi đâu?”
Người kia bước nhanh về phía trước: “Trong lòng ta.”
Hơi dừng lại một chút, cuối cùng kiếm khách trẻ tuổi kia cười to, lại nói thêm một câu như vậy.
Trong màn đêm, chỉ có hai chữ nhẹ nhàng quanh quẩn trong ngõ hẻm.
“Nhanh thôi!”
Công việc phát cháo và tiệm thuốc trên phố đã được giải quyết, Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch vẫn giống như lúc trước, tiếp tục đi trên đường, đi về hướng biên cảnh Thạch Hào quốc, có di nguyện hai vị vật âm nam tử xuất thân từ biên quân liên quan đến nơi đó. Người đã không thể lá rụng về cội, cho nên tâm nguyện cũng hướng về nơi quê hương.
Nhưng Trần Bình An đột nhiên dừng lại một ngày, mãi đến khi hoàng hôn ngày hôm đó, dừng bước ở cửa thành bên kia, đứng từ xa đưa mắt nhìn vị thiếu niên đen gầy kia rời khỏi quận thành, lại nhìn về phía tiệm bán thịt chó đã đóng cửa trong ngõ hẻm, trên tường hai bên cửa còn dán hai vị môn thần văn cầm hốt võ cầm chùy của Đại Ly, lúc này Trần Bình An mới quay trở về quán trọ.
Ở bên cửa thành, Trần Bình An đã gặp được tu sĩ theo quân Quan Ế Nhiên của Đại Ly lúc trước, người đó cố ý bỏ lại tùy tùng võ tốt bên người để một mình đứng ở cửa thành với Trần Bình An, nhẹ giọng hỏi: “Là thả con săn sắt bắt con cá rô, tạm thời thả hổ về rừng để tìm ra nơi con tiểu yêu kia đắc đạo, mong tìm vài món tiên vật cơ duyên? Hay là cứ như vậy, tùy tiện để con tiểu yêu đó đi xa, coi như là một mối duyên lành?”
Sơn trạch tinh quái có thể hóa thành hình người thì trên người tất nhiên là có phúc duyên rất lớn, hoặc là vô tình bước vào động phủ tiên gia, hoặc là đã ăn trúng linh đơn diệu dược ngưng tụ từ linh khí trời đất một phương, bất luận là loại nào, cái trước thì tìm hiểu nguồn gốc, cái sau thì trực tiếp luyện hóa luôn con tinh quái kia, đây đều là một món tài bảo bất ngờ không hề nhỏ.
Trần Bình An cười nói: “Là cái sau.”
Quan Ế Nhiên nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu như ngươi không lộ diện, ta có hai vị đồng liêu ngày nào cũng hét lên than đói, bọn họ để mắt tới con tiểu yêu trong tiệm bán thịt chó kia lâu rồi, chẳng qua ngươi đã nhúng tay vào nên ta sẽ thuyết phục bọn họ buông tay, họ chỉ muốn kiếm thêm thôi vì thật ra họ thường có quân vụ bên người, đương nhiên nếu ngươi như chọn cái trước thì ngược lại chúng ta có thể cùng nhau làm.”
Trần Bình An hỏi: “Kẻ chen ngang giữa đường như ta chẳng phải sẽ làm cho lợi ích của đồng liêu ngươi bị giảm hay sao? Vậy có khiến ngươi khó xử hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận