Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1417 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (5)



Chương 1417 - Đi Xa Trở Về Phương Bắc (5)




Lúc ấy Lý Hòe muốn tặng cho Trần Bình An, Trần Bình An không lấy, chỉ bảo Lý Hòe cất kỹ đi.
Sau đó hắn liền kẹp ở trong quyển 《Đoạn thủy đại nhai》 kia.
Còn có một bộ tượng đất rất sống động, là do Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn tặng, chúng nó không “cao lớn hùng tráng” bằng con rối vẽ màu, năm bức tượng đất, mới cao bằng nửa ngón tay, có kiếm khách du hiệp, có đạo nhân phất trần, có võ tướng mặc giáp, có nữ tử cưỡi hạc, còn có chiêng trống phu canh, đều bị Lý Hòe đặt biệt hiệu, dựa theo danh hiệu tướng quân nào đó.
Lúc trước Ngụy kiếm tiên bay tới bay lui kia còn nói chút lời, Lý Hòe sớm đã quên mất, cái gì âm dương gia, Mặc gia khôi lỗi thuật cùng đạo gia phù lục phái cái gì, cái gì thất bát cảnh luyện khí sĩ, lúc ấy chỉ lo vui vẻ, nào nghe được vào tai những thứ lộn xộn đó. Về sau giới thiệu tượng đất với hai người bạn, muốn thổi phồng hẳn hoi năm vật nhỏ chúng nó đáng tiền, vắt hết óc cũng không khoác lác tốt, mới rốt cuộc nhớ tới chi tiết này, Lý Hòe cũng không đến hỏi Lý Bảo Bình hoặc là Lâm Thủ Nhất trí nhớ tốt, nghĩ dù sao Trần Bình An đã nói muốn tới thư viện thăm bọn họ, đợi hắn đến, rồi hỏi hắn là được. Dù sao Trần Bình An cái gì cũng nhớ.
Trên một tờ giấy, viết chữ Tề kia Tề tiên sinh năm đó muốn mấy người bọn họ mô phỏng theo.
Nhưng Trần Bình An hình như quên bọn họ rồi.
Ngay từ đầu còn viết thư, gửi bức họa cuộn tròn cho Lý Bảo Bình, về sau tựa như ngay cả thư cũng không có nữa.
————
————
So với Lý Hòe cùng hai người bạn cùng lứa tuổi hay có những trò quậy phá nho nhỏ. Lâm Thủ Nhất đã là con cưng của trời được thư viện Sơn Nhai công nhận.
Nghiên cứu học vấn và tu hành cả hai khía cạnh đều không bỏ lỡ, rất được các phu tử thư viện coi trọng.
Sớm đã đi theo một vị lão thần tiên tinh thâm lôi pháp du lịch núi sông Đại Tùy, thời gian ở thư viện và bên ngoài, hầu như mỗi chỗ một nửa.
Một người trước kia từng có đãi ngộ này, chính là vị hiền nhân thư viện Quan Hồ trẻ tuổi nhất kia của Đại Tùy, hơn nữa được phó sơn trưởng thư viện Quan Hồ coi là quy cách quân tử.
Tuổi tác lớn dần, Lâm Thủ Nhất từ thiếu niên lang phơi phới trở thành một vị quý công tử tiêu sái, nữ tử trong ngoài thư viện hâm mộ Lâm Thủ Nhất càng ngày càng nhiều. Rất nhiều nữ tử trẻ tuổi thế tộc hàng đầu kinh thành Đại Tùy, sẽ cố ý tới thư viện được kiến tạo ở trên ngọn núi nhỏ phía đông này, chỉ để từ xa xa có thể nhìn thấy Lâm Thủ Nhất một lần.
Trên người Lâm Thủ Nhất dần dần thai nghén ra một loại khí chất xuất trần như rời khỏi nhân gian càng ngày càng xa.
Theo tiếng tăm Lâm Thủ Nhất càng lúc càng lớn, hơn nữa như bạch ngọc không tỳ vết, dẫn tới người phát ngôn của các hào môn kinh thành Đại Tùy, trong nha môn công vụ và các đồng sự nói chuyện phiếm, trong trao đổi tại đình viện nhà mình cùng gia tộc vãn bối, số lần nghe được Lâm Thủ Nhất cái tên này càng ngày càng nhiều, đều bắt đầu hoặc nhiều hoặc ít mang tầm mắt đặt ở trên thân người đọc sách trẻ tuổi này.
Đối với các tầm mắt phía sau màn chú ý này, cùng với rất nhiều dây dưa ở chi tiết hằng ngày.
Lâm Thủ Nhất xuất thân con tư sinh tiểu lại công vụ Long Tuyền quận, không đắc ý kiêu căng, cũng không ngại phiền hà.
Tu tâm cũng là tu hành.
Hôm qua hôm nay mài giũa tâm cảnh càng chịu bỏ công phu hơn, ngày mai tương lai phá cảnh tỳ vết sẽ càng ít.
Lâm Thủ Nhất đối với triều dã Đại Tùy gió nổi mây phun, bởi vì du lịch, nghe nhìn rất nhiều, vốn một châu phương Bắc vương triều văn phong cường thịnh nhất, bầu không khí nhiều bi thương.
Nhưng Lâm Thủ Nhất đều không cảm thấy hứng thú.
Thậm chí ngay cả quê nhà thiết kỵ Đại Ly nam hạ thế như chẻ tre, cũng không quan tâm.
Lâm Thủ Nhất trừ lôi pháp vị lão phu tử thư viện kia truyền thụ, luôn cần cù nghiên cứu học tập bộ《Vân thượng lang lang thư》đạt được từ Kỳ Đôn sơn kia.
Lần này theo lão phu tử đi bắc nhạc biên cảnh Đại Tùy một chuyến, cùng một động phủ tiên gia tên là Thần Tiêu sơn, tốn thời gian dài tới ba tháng, Lâm Thủ Nhất cũng lần đầu trong đời ngồi một con thuyền bay tiên gia, chính là vì đi quan sát từ khoảng cách gần một đám lôi vân, cảnh tượng bao la hùng vĩ, kinh tâm động phách. Lão phu tử cưỡi gió mà đi, rời khỏi con thuyền bay lảo đảo kia, thi triển một chiêu thần thông dùng tay tóm lôi điện, thu thập ở trong một bình sứ tiên gia chuyên môn dùng để chịu tải lôi điện, tên là Lôi Minh Cổ Phúc Bình, lão phu tử coi là món quà, tặng cho Lâm Thủ Nhất, dễ dàng cho Lâm Thủ Nhất sau khi quay về thư viện hấp thu linh khí.
Tối nay, Lâm Thủ Nhất một mình hành tẩu trong màn đêm, đi về phía tàng thư lâu xem điển tịch, phu tử trực đêm tự nhiên sẽ không ngăn trở, thư viện nho gia nhiều quy củ, nhưng không cứng ngắc.
Đi lên lầu sách, khêu đèn đọc đêm, thẳng đến bình minh.
Lâm Thủ Nhất sau khi trở thành luyện khí sĩ, chỉ cần thần khí ôn dưỡng thích đáng, thức đêm đọc sách, sẽ không mệt mỏi.
Lâm Thủ Nhất đặt sách xuống, tới cửa sổ, chính là lúc trong thiên địa khí đục chìm xuống, khí trong bay lên.
Thế giới trong mắt luyện khí sĩ, hoàn toàn khác với trong mắt phàm phu tục tử.
Mắt thường phàm thai, nhìn không thấy linh khí lưu chuyển, sát khí bốc lên, dương khí tụ tập, âm khí phiêu tán.
Chỉ là cánh cửa những tòa động phủ của phàm phu tục tử đóng chặt, tuy không thể tiếp nhận linh khí nhuộm đẫm rèn luyện, kéo dài tuổi thọ, lại đồng thời có thể không chịu thế gian đủ loại cương phong thổi kích động, sinh lão bệnh tử, đều do ông trời quyết định.
Thôi Đông Sơn từng ngâm thơ.
Khiến Lâm Thủ Nhất vô cùng hướng tới.
Gió cao sóng vội, vạn dặm cưỡi lưng cóc, thân du thiên khuyết, quan sát tích khí mênh mông. Trong cơn say tiên nhân lay cây quế, nhân gian gọi là thanh phong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận