Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1567 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (7)



Chương 1567 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (7)




Sau đó tiểu ma đầu họ Cố cũng mấy lần bị người ta ám sát nhưng đều không chết được, khí thế ngược lại càng lúc càng kiêu ngạo ương ngạnh, hung danh hiển hách, bên người bị bao quanh bởi một đám tu sĩ ba phải, đội cho tiểu ma đầu một cái vương miện tên là Thượng Hồ thái tử. Đầu xuân năm nay tên tiểu ma đầu đó còn đến Trì Thủy thành một lần, cảnh tượng lúc đó vô cùng khoa trương, không kém gì so với thái tử điện hạ của vương triều thế tục.
Lão chưởng quỹ trò chuyện hưng phấn, còn nam tử kia từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Trong ánh hoàng hôn, lão nhân đưa nam tử đến cửa của cửa hàng, nói là hoan nghênh lần sau lại đến, không mua gì thêm cũng được.
Nam tử trung niên gật gật đầu, lúc đứng dậy, hắn cũng cất ba món đồ nhỏ vào tay áo, kẹp cái hộp gấm kia dưới nách rồi rời đi.
Lão nhân có hơi nghi hoặc một chút, lúc nam tử rời đi, hình như có hơi... Hồn vía lên mây? Kỳ lạ thật, rõ ràng là một hiệp sĩ giang hồ có nhiều tiền, cần gì phải vậy?
Lão nhân cũng không nghĩ nhiều nữa mà gật gù đắc ý trở vào cửa hàng.
Hôm nay làm ăn lớn, thật đúng là ba năm không khai trương, mà đã khai trương thì ăn được ba năm, ngược lại ông ta muốn xem xem sau này cái đám rùa đen chưởng quỹ lòng dạ đen tối của mấy cửa tiệm gần đây còn ai dám nói ông ta không biết làm ăn nữa hay không.
Về phần nam tử kia, sau khi đi rồi còn muốn trở lại mua thanh kiếm nhái Cừ Hoàng kia hay không, còn chuyện vì sao hắn càng nghe lại càng cười gượng, sau đó chẳng cười nổi nữa, chỉ toàn ngồi yên thôi thì lão chưởng quỹ không quan tâm lắm.
Thần tiên Thư Giản hồ đánh nhau gì đó, Cố tiểu ma đầu gì đó, ân ân oán oán sinh sinh tử tử gì đó đều là chuyện của người khác thôi, chúng ta có nghe thì lấy ra nói vài câu rồi thôi.
Mà sau khi vị khác kia ra khỏi cửa hàng thì bước đi rất chậm.
Cuộc đời con người không phải chuyện trong sách, vui buồn hờn giận hay thăng hay trầm đều nằm gọn trong trang sách, nhưng lật trang sách sao quá dễ, còn sửa lòng người thì lại quá khó khăn.
Là ai từng nói câu này? Thôi Đông Sơn? Lục Đài? Chu Liễm?
Không nhớ ra nữa.
Sau khi nam tử trung niên đi được mấy chục bước thì lại dừng lại, ngồi xuống ở một bậc thang giữa hai cửa hàng.
Giống như một con chó bên vệ đường.
...
Gió thu đến cua béo gạch nhiều, bây giờ là thời điểm ăn gạch cua tốt nhất ở Trì Thủy thành, vừa đến giờ cơm, một mùi thơm đặc biệt sẽ lan tỏa khắp tòa thành.
Thậm chí còn có một vài lão quỷ tham ăn sẽ chạy từ vương triều Chu Huỳnh xa xôi đến, dựa vào các loại quan hệ mà cạn chén nâng ly ở các dinh thự ven sông hoặc là các quán rượu. Chẳng qua Thạch Hào quốc, nơi gần Thư Giản hồ nhất thì năm nay lại ít có người đến thưởng thức đồ ngon, dù sao thì cả mạng cũng sắp không còn rồi.
Đảo chủ hội minh chỉ còn mười ngày nữa là tổ chức rồi, đến lúc đó sẽ có hơn trăm vị đảo chủ đi đến tòa Cung Liễu đảo đã lâu không có chủ nhân kia lựa ra một vị quân chủ giang hồ.
Tất nhiên Đoạn Giang chân quân Lưu Chí Mậu của Thanh Hạp đảo là người mà tất cả mọi người đều muốn chọn.
Nhưng nơi này là Thư Giản hồ, là nơi mà khi tiệc rượu ăn uống linh đình vui vẻ hòa thuận vừa qua đi, đã có hơn bốn trăm vị dã tu liên thủ đánh giết tu sĩ Kim Đan và Nguyên Anh, Thư Giản hồ đó.
Hai hôm nay, thành Trì Thủy lan truyền một tin tức, vị Cố tiểu ma đầu kia sắp vào trong thành này ăn cua. Thiếu thành chủ Thư Giản hồ là Phạm Ngạn đã bắt đầu dùng số tiền lớn để mua gạch cua béo mập nhất từ Thư Giản hồ, là cua Trúc Chi, loại hiếm gặp nhất trong hàng các loại cua có gạch ngon, cái đầu rất lớn, ẩn chứa đầy sức mạnh tinh hoa thủy vận, người bình thường cho dù cả đời cũng đừng mơ mà bắt được một con, muốn gặp cũng chẳng gặp được, nó là bảo bối mà chỉ có tu sĩ Động Phủ cảnh mới có thể thử vận may mà bắt được.
Bây giờ Thanh Hạp đảo như mặt trời ban trưa, những năm gần đây, Lưu Chí Mậu đã bắt đầu dừng việc khuếch trương thế lực lại, giống như một người ăn nhiều quá nhiều giờ đã cảm thấy có hơi no quá, đang từ từ tiêu hóa trước đã, đừng chỉ nhìn thế cục trông như tốt lắm chứ thật ra lòng người vẫn tán loạn như một cái bàn đầy cát vụn. Từ đầu đến cuối, Lưu Chí Mậu vẫn luôn rõ điểm này, luôn đưa ra sự sàng lọc cực kỳ nghiêm ngặt đối với những sơn trạch dã tu đầu nhập vào Thanh Hạp đảo, những chuyện cụ thể đều giao cho một nữ tu tên là Điền Hồ Quân xử lí.
Ban đầu nàng là nhị sư tỷ của Cố Xán, lúc này cũng thuận theo tự nhiên mà biến thành đại sư tỷ, đại sư huynh và tiểu sư đệ đều đã bị Cố Xán đánh chết rồi, cũng đâu thể để trống vị trí được, nếu không thì truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.
Bây giờ bên người Cố Xán đang có một đám tu sĩ trẻ tuổi thân phận không tầm thường và đệ tử hào phiệt trẻ tuổi đu theo, ví dụ như thiếu thành chủ thành Trì Thủy Phạm Ngạn đang muốn tổ chức tiệc rượu chiêu đãi Cố đại ca. Là con trai độc nhất của thành chủ, được phu nhân cưng chiều đến nổi chẳng sợ cả ông trời, được mệnh danh là trên trời dưới đất chẳng ngán thứ gì, chỉ bội phục mỗi anh hùng hảo hán.
Nói ngắn gọi hơn chính là một tên không có đầu óc.
Một người đã sắp ba mươi tuổi còn thích gọi Cố Xán là đại ca, cả Trì Thủy thành đều thích xem vị thiếu thành chủ này như một trò cười lôi ra mà nói.
Trừ chuyện đó ra, còn có tứ sư huynh Tần Giác, lục sư huynh Triều Triệt của Thanh Hạp đảo, đều là những tu sĩ rất xuất sắc của Thư Giản hồ, thiên phú tốt, giết người chưa từng ghê tay, là tướng tài chinh phạt bốn phía đắc lực của Đoạn giang chân quân.
Còn có Lữ Thải Tang, tiểu sư đệ của đảo chủ Hoàng Oanh đảo, số tuổi kém đảo chủ sư huynh của hắn tới mấy trăm tuổi nhưng bởi vì được một vị lão tổ nhận làm đệ tử trước khi bế quan nên bối phận cực kỳ cao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận