Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1641 - Trời Sáng Rồi (8)



Chương 1641 - Trời Sáng Rồi (8)




Lưu Lão Thành nói: “Nếu như đã có chút liên quan đến mảnh kim thân lưu ly cùng ta tấn thăng lên cấp mười hai kia thì ta đành phải niệm phần ân tình này, hơn nữa một thanh niên có thể sống sót từ tay Đỗ Mậu, ta với hắn lại không có xung đột trực tiếp, vậy thì cứ làm người chung đường vậy, giết người lập uy, đả thương người cũng có thể lập uy, không tệ lắm là được rồi, huống chi tiểu tử kia tương đối biết điều, đã giao dịch với ta một chuyện.”
Cao Miện cười ha hả nói: “Niệm tình với kiêng dè, cái nào nhiều hơn?”
Lưu Lão Thành xụ mặt.
Tuân Uyên đột nhiên nói: “Nếu như lúc ấy người trẻ tuổi kia không làm động tác ôm quyền thì nhất định Lão Lưu sẽ đổi ý ngay tại chỗ, làm thịt hắn rồi.”
Lưu Lão Thành ừ một tiếng: “Ta vẫn có khả năng nhìn nhận, sẽ không nuôi hổ thành họa, tên kia thật lòng hay giả dối ta có thể nhìn ra được.”
Tuân Uyên đột nhiên cười nói: “Các ngươi có tin không, cho dù là ở Thư Giản hồ này thì Trần Bình An cũng có thể sống lâu hơn tên Cố Xán kia.”
Cao Miện lắc đầu, nói giọng xem thường: “Chưa chắc đâu, ta thấy nhân phẩm của người này tốt là một chuyện, nhưng lăn lộn giang hồ lại là một chuyện khác.”
Lưu Lão Thành lại gật đầu nói: “Đúng là như thế. Chó cắn người thì sẽ không sủa, sở dĩ không giết hắn là vì một nguyên nhân rất quan trọng.”
Lưu Lão Thành nhìn qua bốn phía: “Ở cái nơi chướng khí mù mịt như Thư Giản Hồ này, mấy người gọi là thông minh chó má cũng nhiều, hiếm thấy có người đồng ý nói quy tắc một cách ngu ngốc, lại có đủ bản lĩnh, ít nhất thì Lưu Lão Thành ta dám yên tâm giao dịch với hắn.”
Cao Miện không để ý đến câu nói tận đáy lòng của vị sơn trạch dã tu Lưu Lão Thành này, nghe thêm câu này, cực tức giận nói: “Bà mẹ ngươi, đến cả mông ngựa của Tuân lão nhi mà cũng vuốt? Có chút tiền đồ nào hay không? Sao từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ vuốt mông ngựa ông đây?”
Vẻ mặt Tuân Uyên tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Lưu Lão Thành liếc mắt nói: “Ta đã nhìn thấy cảnh tượng ngươi đánh người ta xón cả ra quần, sao dám nịnh nọt ngươi nữa? Ta sợ sau khi ta vuốt mông ngươi xong thì tay sẽ hôi rình mùi phân mất.”
Ánh mắt Tuân Uyên sáng lên: “Còn có chuyện như thế nữa à? Kể ta nghe tí nào?”
Lưu Lão Thành có hơi xấu hổ: “Anh hùng không nhắc đến chuyện năm xưa, kể cái gì mà kể.”
Cao Miện cười ha ha nói: “Trước kia hắn đã từng đụng độ với một vị tông sư Võ Đạo chỉ cảnh, là gia chủ của Thôi thị, nói chuyện với nhau không hợp nên đã lao vào quần nhau, sau đó đã đánh cho người ta tâm phục khẩu phục luôn, từ đó về sau hắn đã tự đặt cho mình cái biệt danh là Võ Thập Cảnh, chỉ là sau đó võ phu kia đã mất tích, nghe nói hình như đã đi Trung thổ Thần châu, đoán chừng tình cảnh chắc cũng không khác gì mấy với vị Võ Thập Cảnh này, ở bên đó núi cao còn có núi cao hơn, sống chết khó lường.”
Tuân Uyên nói: “Mỗi một võ phu thuần túy có thể đi đến cửu cảnh, đồng thời mò tới được bậc cửa của cảnh thứ mười đều là những người có nghị lực phi thường. Bên Đồng Diệp châu chúng ta võ vận cả châu không tốt lắm, thật không ngờ còn không bằng nơi nhỏ xíu như Bảo Bình châu các ngươi, lạ thật chứ?”
Cao Miện thẳng như ruột ngựa: “Lạ cái con khỉ gì chứ, võ phu Đồng Diệp châu các ngươi chính là một đám không ra gì, đến giờ có mấy người lên được thập cảnh? Có được hai người không? Biết bây giờ Bảo Bình châu bọn ta có bao nhiêu người không? Nếu cộng thêm cái vị mà ta bội phục nhất kia, lại cộng thêm Lý Nhị người đã đi phá Tổ Sư đường Đồng Diệp tông các ngươi cùng với Tống Trường Kính phiên vương Đại Ly thì là ba người rồi!”
Hình như Lưu Lão Thành lại ngộ ra điều gì đó.
Tuân Uyên cười cười.
Cho nên mới nói hắn sẽ trở thành bằng hữu với vị bang chủ vô địch Thần Quyền bang này.
Nhưng sẽ chỉ kết minh hữu với người càng thông minh hơn như Lưu Lão Thành.
...
Đại chiến kết thúc.
Trần Bình An cõng Cố Xán chầm chậm đi xuống núi.
Nhật Dạ du thần chân thần phù đã được thu vào trong tay áo, chút thần quang bên trong phù đảm đã tiêu hao gần hết, lần tiếp theo chỉ sợ muốn “thỉnh thần xuống núi” sẽ không dùy trì nổi một nén hương, chẳng đợi kịp đánh nhau với người ta thì đã tự tiêu tán mất rồi.
Mặt Cố Xán đầy máu, khuôn mặt thảm bại, bị thương rất nặng.
Nhưng cuối cùng vẫn sống tiếp được.
Con giao long đang thoi thóp kia nhẹ nhàng hạ cái đuôi xuống, bơi về phía xa hơn, cuối cùng chìm vào nơi đáy nước nào đó trong Thư Giản Hồ.
Ở bên đó, trong những năm này, nó đã âm thầm đào ra một “Long cung” với khung sườn thô sơ.
Lưu Lão Thành đại triển uy phong ở Thanh Hạp đảo, mang dáng vẻ vô địch của tu sĩ thượng ngũ cảnh, đánh cho Cố Xán với con vật giống loài giao long kia trọng thương sắp chết.
Thân là quân chủ giang hồ đương nhiệm, từ đầu đến cuối, chủ nhân Thanh Hạp đảo Lưu Chí Mậu đều chẳng hề lộ diện.
Ngược lại vị tiên sinh chưởng quỹ kia lại ra tay ngăn cản Lưu Lão Thành.
Cuối cùng Lưu Lão Thành, đảo chủ Cung Liễu đảo, người từng chính miệng nói ra một câu danh ngôn vang dội khắp Thư Giản Hồ rằng “Dù giết người đến mềm lòng rồi nhưng vẫn sẽ không nương tay” thế mà lại hạ thủ lưu tình?
Trong lúc nhất thời, mấy vạn dã tu của Thư Giản Hồ đều cảm thấy như đang ngắm hoa trong sương, càng ngắm càng mơ hồ.
Trên con đường núi, Tiểu Nê Thu lượn vào sào huyệt, bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ đông, vết thương của Cố Xán cũng dần dần chuyển biến một chút theo hướng tốt đẹp.
Hắn ôm lấy cổ Trần Bình An, khẽ nói: “Trần Bình An, có phải huynh muốn lấy lại Tiểu Nê Thu không? Thật ra Thán Tuyết vẫn rất sợ huynh, dù sao thì ngươi cũng được coi như là chủ nhân thật sự của Tiểu Nê Thu, theo huynh ta cũng không lo nó chịu uất ức, nếu đổi thành một người khác, một khi ta không bảo vệ được nó thì ta sẽ chỉ hận sao nó không chết đi cho rảnh nợ, nhưng nếu như huynh lấy đi thì ta có thể chấp nhận được, hơn nữa chắc chắn sau này sẽ không hối hận. Huynh cũng biết tính ta, nói một là một, nói hai là hai.”
“Ngươi giữ đi, bây giờ Thán Tuyết đi theo bên cạnh ngươi ta mới có thể yên tâm làm chuyện mình muốn làm.”
“Cuối cùng là làm gì? Không sợ Thán Tuyết đi theo ta sẽ thành nối giáo cho giặc sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận