Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 762: Hồng Tía Đua Chen (4)

Chương 762: Hồng Tía Đua Chen (4)Chương 762: Hồng Tía Đua Chen (4)
Chương 762: Hồng Tía Đua Chen (4)
Đó là có một lần ban ngày ban mặt, đỉnh đầu giường chân rung động chấn thiên, cô gái khóc lớn không thôi, Trần Bình An cũng chỉ là yên lặng uống rượu ăn lương khô, chỉ là hy vọng sàn nhà ngàn vạn đừng sụp xuống, cả người lẫn giường cùng nhau nện lên trên đầu mình.
Độ thuyền có vài lần giữa chừng ngừng lại nơi các cửa ra khác, bởi vì Trần Bình An ngay cả cửa cũng không mở ra, cho nên không lãnh hội được phong thổ các nước phương nam.
Trần Bình An tính nhắm thời gian một chút, hôm nay đại khái là tiết Mang chủng rồi, nếu ở quê nhà mình, hôm nay đang vào ngày mùa, có câu nói tiết Mang chủng vội vàng trồng ngũ cốc, cho dù là một vài nam tử thanh tráng nung gốm ở Long Diêu, cũng được chấp thuận về nhà hỗ trợ, năm đó Diêu lão nhân ở Long Diêu do mình đảm nhận vị trí thợ cả, tuy tính tình kém thích mắng chửi người, nhưng trong những chuyện như thế này, mười phần rộng lượng, những lò gốm khác chỉ cho nghỉ ba ngày, Diêu lão nhân lại cho nghỉ bốn năm, chỉ khổ cho Lưu Tiện Dương Trần Bình An những thợ làm gốm đáng thương từ lâu đã không có ruộng đát tổ truyền, bởi vì lò gốm thiếu người, Long Diêu nung gốm cũng mặc kệ ngươi nhiều hay ít người, cho nên năm xưa vào những ngày này Trần Bình An lại còn mệt nhọc hơn so với xuống đồng làm nông. Trần Bình An đã luyện quyền tròn một tháng, bất tri bát giác, đã ước chừng đi cọc được mười vạn lần.
Khi đó hứng thú lớn nhát của hắn là muốn biết những người câu cá trên thuyền này, có người nào câu được Hà Long quý hiếm dài hai ngón tay không.
Lại một ngày luyện quyên đến thời gian chính ngọ, Trần Bình An đột nhiên phát hiện rượu trong hồ lô dưỡng kiếm hồ vẫn còn dồi dào, nhưng mà lương khô đã không còn đủ ba bữa, đành phải buộc hồ lô rượu vào, đeo hộp kiếm lên, mang giầy rơm vô, lần đầu tiên đẩy cửa phòng ra, chuẩn bị đi tới một tiệm cơm nơi đuôi thuyền để mua chút thực phẩm dễ lưu trữ, cách cũng không xa lắm, bởi vì là địa điểm ăn cơm, lại là thời điểm hành khách ra vào lui tới, khi Trần Bình An bước chân ra khỏi cửa, vừa hay nhóm giang hồ hào hiệp phòng bên trái cũng muốn ra ngoài kiếm gì ăn, Trần Bình An mới đi chậm lại, kéo dài khoảng cách năm sáu bước, đi theo phía sau năm người, trong đó có người không nhịn được quay đầu đánh giá hàng xóm cổ quái lần đầu tiên chạm mặt này, nhanh chóng có người kéo kéo tay áo hắn, ý bảo không cần vẽ thêm chuyện.
Người nọ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, kiếm sĩ thiếu niên lưng đeo hộp gỗ, một mình hành tâu giang hồ, tuổi còn trẻ, nhưng nhìn tháy lại là khí độ trầm ổn, quả thật tốt nhất không nên trêu chọc, nếu thật sự là vị kiếm tu vạn trung vô nhất (1), tuy bản thân có xuất thân cũng không kém, ở dưới núi được coi như giang hồ danh môn đại phái, nhưng mà vẫn không chịu trách nhiệm nỗi.
(1) Vạn trung vô nhất: Tìm trong một vạn cũng không tìm thấy một, ý chỉ những sự vật hiếm có khó tìm, tương tự câu Độc nhất vô nhị.
Trên núi dưới núi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhát. Ngồi trên độ thuyền tiên gia này, vạn nhất lại chính là bách nhát.
Vận khí không tốt, uống nước lạnh còn dính răng, quả thực đại xui xẻo đụng trúng vạn nhát bách nhát, biết làm sao? Cùng Luyện khí sĩ trên núi múa mép khua môi phân rõ phải trái?
Vị giang hồ võ phu này từng may mắn nhìn thấy một vị kiếm tu ra tay, cách ở rất xa, vị kiếm tiên trẻ tuổi kia tuổi mới nhược quán, nhưng sau khi phi kiếm bản mạng xuất khiếu, đó gọi là kiếm khí như cầu vồng, đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi, đối mặt máy vị giang hò đại lão đại danh đỉnh đỉnh, cái gì giang hồ kiếm tông kiếm khí phun tua tủa, cái gì quyền pháp tông sư hoành luyện thể phách, đao thương bát nhập, chát chát chát, sau đó toàn bộ bị kiếm tiên trên núi đâm chọc ra một lỗ thủng trên đầu.
Luyện khí sĩ tầm thường còn coi được, dù sao Chư Tử bách gia, tam giáo cửu lưu, chưa chắc đều là tiên sư trên núi am hiểu công phạt, nhưng mà cùng kiếm tu trên núi, nhát là kiếm tiên dưỡng dục ra bản mạng phi kiếm phân cao thấp, thật sự là Lão Thọ Tinh ăn thạch tín, chán sống rồi.
Dọc theo đường đi tường an vô sự, ở tiệm cơm chật kín người tìm người làm mua mấy cân bánh nướng, trả tiền xong liền quay về phòng ở của mình, sau khi đóng cửa lại mở cửa gỗ ban công ra, đứng ở trên ban công cắn bánh nướng, một tay cầm hồ lô dưỡng kiếm uống rượu, lan can mạn thuyền lầu một bên kia vẫn có người câu cá thưa thớt, nhưng mà Trần Bình An ăn chằm chậm, uống từng hớp rượu nhỏ, nhìn hai khắc đồng hồ, cũng chỉ là câu được một ít cá tầm thường, ngay cả một con Ngân Bạc nhỏ cũng không mắc câu.
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một chuyện, thiếu niên Thôi Sàm có lần ở trên đỉnh đại sơn, chán đến chết chuyện đi theo mình luyện tập kiếm lô lập cọc, nói trên đời này có một khối phúc địa thượng đẳng, rất đặc biệt, cùng một tòa động thiên cũng như vậy, hai nơi này khác hẳn với toàn bộ động thiên phúc địa khác. Bảo Bình châu Nam Giản quốc Thần Cáo tông liền độc chiếm một khối phúc địa, tên là Thanh Đàm phúc địa, phúc địa có phần hơi giống quốc gia phiên thuộc, chỉ là bản đồ rộng lớn hơn, tự thành hệ thống, thiên đạo quy củ ẩn chứa cũng lớn nhỏ không đồng nhát, cao thấp không đồng nhất, thường thường sản xuất phong phú, có thể cuồn cuộn không ngừng bị tiên gia đại tông cướp lấy, tạo nên vận mệnh, tất nhiên là tông môn đại giả càng lớn, đỉnh núi cao phong càng cao, tỷ như Ly Châu Động Thiên, đứng hàng một trong ba mươi sáu tiểu động thiên Hạo Nhiên thiên hạ, lúc trước hai bức vách của Đại Ly giúp ngăn cơn sóng dữ, vì Tống thị kéo dài vận nước, chính là đi ra từ Ly Châu Động Thiên, sau đó trở thành nhân kiệt của Đại Ly vương triều cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (2)
(2) lâu đài gần nước sẽ được thưởng trăng trước
Thiên đại địa đại, Trần Bình An hai lần đi xa, dù cho chưa đi ra khỏi Bảo Bình châu, thật ra đã lãnh hội được đôi chút, mà Dương lão nhân nói trần nhỏ to lớn không thể tưởng tượng. Trần Bình An cũng đã lĩnh giáo được một ít.
Chỉ là lần này nam hạ du lịch, Trần Bình An bỏ lỡ rất nhiều địa phương, có những nơi là do không kịp đi, sẽ đi vòng đường lộ rất xa, ví dụ như đảo Thanh Hạp Thư Giản hồ nơi Cố Sán cùng mẫu thân đang sống, Trần Bình An hy vọng hai mẹ con bọn họ sống tốt, đừng để bị người khác ức hiếp, nhưng mà càng hy vọng Cố Sán sau khi trở thành Luyện khí sĩ, đừng quay đầu lại ức hiếp người khác, cuối cùng biến thành thần tiên trên núi giống như thiếu thành chủ Lão Long thành Phù Nam Hoa vậy.
Có những địa phương lại là tạm thời không thích hợp đi, ví dụ như Chính Dương sơn nơi Bàn Sơn Viên đang ở, Thanh Phong thành Hứa thị tọa trần, Chân Vũ sơn nơi ở của Mã Khổ Huyền.
Đi rồi đạo lý giảng không thông, nắm tay đánh không lại, không ở Ly Châu Động Thiên, đã không có Tê tiên sinh cùng Nguyễn sư phụ dùng quy củ trói buộc, cũng chỉ có thể bị người ta một cước đạp chết, Trần Bình An vẫn phải biết tự lượng sức mình.
Trần Bình An uống rượu, ở bên tiệm cơm biết được ngày mai sẽ dừng thuyền ở cửa ra Cao Du nửa ngày, có thể rời thuyền thưởng cảnh, phụ cận cửa ra, là một nơi nỗi tiếng phong cảnh địa thế thuận lợi, tên là Thái Dịch Trì, thời tiết này đang lúc hoa cỏ rực rỡ, chỉ cần đi khỏi cửa ra, đi tới đỉnh núi gần nhát, ven đường đều là tiếng chim hót mùi hoa thơm, nếu vận khí tốt còn có thể bắt được một hoa mị tinh quái tên là "Hương thảo nương”, bọn nó có mùi thơm tự nhiên, mùi hương thanh nhã, là túi thơm hoạt vật tốt nhát, rất được nữ tử Luyện khí sĩ cùng phụ nhân hào môn yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận