Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1705 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (2)



Chương 1705 - Bếp Lồng Than Làm Lạnh Lẽo Lòng Người (2)




Lưu Lão Thành giữ lời hứa, bay lượn trong gió trên mặt hồ bên ngoài bến đò.
Trần Bình An buộc dây thừng của thuyền đi đến nhà cổng núi, một lúc sau, tấm ngọc bài không còn hấp thu linh khí trời đất hồ Thư Giản nữa.
Trần Bình An đi đến phủ Chu Huyền, nhưng khi trở về, nhưng không trở lại không mang theo Hồng Tô mà một mình trở về bến đò.
Lưu Lão Thành cau mày.
Trần Bình An nói: "Ta không muốn tận mắt nhìn thấy Hồng Tô chết bên cạnh ta, chỉ có thể không làm gì được, đây là chuyện lỡ như mà ta sợ nhất."
Lưu Lão Thành cười sằng sặc, giơ ngón tay cái về phía Trần Bình An, bay lên không trung, hoá thành một vệt sáng cầu vồng trở về đảo Cung Liễu, phát ra một loạt tiếng nổ ầm ầm như sấm sét mùa đông.
Trần Bình An đứng ở bến đò một lúc lâu, chờ Lưu Lão Thành hoàn toàn biến mất, mới nhẹ nhõm giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán.
Lưu Chí Mậu đến bến đò, cười gượng nói: "Trần tiên sinh, tiên sinh có thể nói thật không, đây là loại phiền toái gì?"
Trần Bình An nói: "Trên đường tới đây, ta không ngừng trò chuyện với Lưu Lão Thành, thăm dò lẫn nhau. Từ đó ta kết luận dường như Lưu Lão Thành chưa bao giờ gặp võ tướng của Đại Ly, Tô Cao Sơn."
Sắc mặt Lưu Chí Mậu lập tức hơi thay đổi.
Cả hai đều là những người thông minh, người nói có lòng người nghe hiểu ý.
Tô Cao Sơn, chủ tướng đội quân tinh nhuệ Đại Ly đã giết đến kinh đô và vùng lân cận Thạch Hào quốc, là một ngọn núi cao mà Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc không thể vượt qua, khi đó ba người nghị sự về vấn đề kết thành liên minh trong phủ Hoành Ba, vì vậy căn bản không thèm thảo luận chuyện lớn với Đàm Nguyên Nghi một người đứng đầu gián điệp Lục Ba Đình, là đảo Cung Liễu trực tiếp thông qua Tô Cao Sơn, nhận được một số câu trả lời từ trung tâm triều đình Đại Ly, vì vậy mới hành động độc đoán như vậy, hoàn toàn bỏ qua các điều kiện mà Lưu Chí Mậu và Đàm Nguyên Nghi đưa ra, nếu như vậy, địa vị hiện tại của Lưu Lão Thành đại khái ngang hàng với Tô Cao Sơn.
Bây giờ xem ra ba người bọn họ đều đã đoán sai rồi, hoặc là đã đánh giá thấp vị tu sĩ Thượng Ngũ Cảnh này, Lưu Lão Thành thậm chí còn không thèm để đại tướng quân Tô Cao Sơn vào trong mắt, đảo Cung Liễu chắc chắn có một đường lối cao hơn và che giấu hơn, có lẽ ông ta có thể trực tiếp nói chuyện với Tống thị Đại Ly, hoặc thậm chí là quốc sư Đại Ly.
Vẻ mặt Lưu Chí Mậu càng thêm chua xót: "Trần tiên sinh chắc sẽ không phải xem xét thời thế, vứt bỏ đảo Thanh Hạp nhảy vào đảo Cung Liễu đấy chứ?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Nếu thật sự làm như vậy thì ta đã không nói cho ngươi biết chuyện này. Huống chi Lưu đảo chủ có tầm nhìn độc đáo, chắc chắn có thể nhìn ra được Lưu Lão Thành và ta trông như thể có quan hệ hoà hợp, nhưng trên thực tế không tốt như trong tưởng tượng của tu sĩ hồ Thư Giản. Nào có chuyện mới gặp mặt đã quen thân, hận không gặp nhau sớm hơn, nói ra không sợ ngươi cười cho, nếu không phải vì miếng ngọc bài kia làm cho Lưu Lão Thành kiêng dè thì đảo Cung Liễu gần như là nơi chôn thân của ta rồi.”
Lưu Chí Mậu cười nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi, nếu Trần tiên sinh lựa chọn liên thủ với Lưu Lão Thành, ta sợ mình có thêm hai chân cũng không thể bước ra khỏi hồ Thư Giản được.”
Trần Bình An cười đùa: "Qua năm mới, sau mùa xuân năm sau, có thể ta sẽ thường xuyên rời khỏi đảo Thanh Hạp, hoặc thậm chí đi ra khỏi ranh giới hồ Thư Giản, Lưu đảo chủ không cần lo lắng là ta lén la lén lút kiếm con đường sinh kế riêng mình ta sau lưng ngươi và Đàm Nguyên Nghi. Nhưng mà nói không chừng nửa đường sẽ gặp Tô Cao Sơn, Lưu đảo chủ không cần nghi ngờ vô căn cứ giống vậy, liên minh phủ Hoành Ba, ta sẽ chỉ càng coi trọng hai người các ngươi hơn. Nhưng như ta đã nói trước, nếu một trong hai người tạm thời trở quẻ và muốn rút ra, cứ nói rõ ràng với ta, vẫn là chuyện có thể thương lượng được. Một khi ai đó dẫn đầu bội tín bội nghĩa, ta mặc kệ là lý do gì, cũng sẽ khiến các ngươi gánh không nổi."
Lưu Chí Mậu cười khổ: "Ta chỉ dám đảm bảo một khi không giữ lời hứa, Lưu Chí Mậu ta nhất định sẽ nói rõ với Trần tiên sinh trước. Về phần Đàm Nguyên Nghi, ta sẽ chuyển đầu đuôi ngọn nguồn những lời này cho đảo Lạp Túc bọn họ.”
Trần Bình An gật đầu.
Lưu Chí Mậu không phủ nhận, lần này Lưu Lão Thành đi cùng Trần Bình An đến đảo Thanh Hạp, Trần Bình An càng nói thẳng thắn rõ ràng, càng phủi sạch quan hệ với đảo Cung Liễu, trong lòng Lưu Chí Mậu càng thấp tha thấp thỏm, trái tim dao động.
Bởi vì đó là một "nếu như".
Điều gì sẽ xảy ra nếu như Trần Bình An dựa vào sự gan dạ sáng suốt và thiếu kiên nhẫn của mình để có thể đưa ra thêm một lựa chọn, nếu như bản thân Trần Bình An thất tín bội nghĩa? Bụng dạ nham hiểm còn hơn Lưu Chí Mậu ông ta và Đàm Nguyên Nghi thì sao?
Phải biết, ông ta biết rất rõ Tiểu Nê Thu ngông cuồng tự cao tự đại đã nhảy xuống hố lửa như thế nào, nó phải chịu đựng như thế nào và Trần Bình An đã kết thúc nó như thế nào.
Lưu Chí Mậu đột nhiên có chút hối hận, bản thân có phải vốn không nên bước vào "quy tắc" của Trần Bình An không? Sẽ không đến lúc chuyện ập lên đầu thì mới một ngày nào đó đột nhiên thức dậy, bản thân thế mà đã có kết cục thê thảm giống y hệt Tiểu Nê Thu kia?
Trần Bình An chắp tay trong tay áo, nhìn hồ núi từ xa, mỉm cười nói: "Lưu đảo chủ, ngươi đã không có lựa chọn nào khác, vậy thì đừng phân tâm, nếu không sẽ chỉ có thể tăng thêm phiền não, đây không phải là tâm trạng mà một tu sĩ Nguyên Anh nên có."
Lưu Chí Mậu cảm khái nói: "Một chữ đánh thức người trong mộng, lần nữa nhận chỉ dạy."
Trần Bình An trêu đùa: "Không dám không dám, ta không phải là phu tử tiên sinh gì cả, ta chỉ là một tiên sinh phòng thu chi của đảo Thanh Hạp, sống nhờ sống gởi, ta còn phải cần Lưu đảo chủ quan tâm nhiều hơn."
Lưu Chí Mậu cũng nói đùa: "Thỉnh thoảng ta cũng sẽ có những suy nghĩ xấu xa, nghĩ xem liệu một ngày nào đó Trần tiên sinh vô duyên vô cớ có đâm chết một người nào đó hay không."
Trần Bình An mỉm cười: "Như nhau cả thôi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận