Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 666: Xuất Kiếm (2)

Chương 666: Xuất Kiếm (2)Chương 666: Xuất Kiếm (2)
Chương 666: Xuất Kiếm (2) Trần Bình An đứng ở ngoài cửa chính điện, tấm Dương Khí Thiêu Đăng phù như là đụng trúng một vách tường, lần lượt va chạm lắc lư, dừng lại không tiến về trước nữa.
Dương khí ân chứa trong phù lục giấy vàng dàn dân trôi đi.
Trần Bình An đưa tay ra, bàn tay như là dán lên một tầng mặt băng của con sông mùa đông, khẽ tăng thêm lực đạo, vẫn không thể phá VỠ.
Trần Bình An khép song chỉ lại, xoay người đồng thời cổ tay đột nhiên vặn một cái, tấm Thiêu Đăng phù vốn không còn nhiều linh khí sót lại kia, vội vàng bay vút hướng quảng trường, bay một vòng trên đỉnh đầu thi thể hai con rối, hai nam tử cạch một tiếng, nặng nề té ngã trên đất, sợi dây ánh sáng trên người gãy vụn từng đoạn, sau khi thi thể ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.
Cô gái áo trắng thu tay lại, cũng không tức giận, nhưng bọn nữ tử trong hai điện lại giương nanh múa vuốt, trong ánh mắt nhìn phía Trần Bình An tràn đầy thù hận thấu Sương.
Chỉ cần đọa thành ác quỷ, mặc kệ sinh tiền ngươi tâm địa từ bi như thế nào, cho dù là có nhân tính bản thiện như Nho gia á thánh hay gọi, giỏ trúc múc nước, cuối cùng từng tí một không dư thừa lại.
Đây là thiên ý tự có bên trong minh minh.
Trần Bình An nhìn phía bóng lưng cô gái nơi tám bia đá, nhẹ giọng nói: "Vị tiều thư này, nghĩa tử nghĩa tận, mặc kệ sinh tiền các ngươi có ân oán gì, như vậy coi như xong rồi chứ?”
Cô gái áo trắng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục ca xướng, lần này dùng nhã ngôn Bảo Bình châu, Trần Bình An nghe hiểu được.
"Hình dáng tựa xương khô, tâm lòng như tro tàn... Ngươi thực sự biết, nên ta không giữ cho riêng mình. Thế sự nhiễu nhương, không thể mưu sự nếu vô tâm. Là người nào a..."
Cô gái âm điệu bình bình, thế mà mang theo một chút vị bình tính tường hòa, không nghe ra nửa điểm phẫn uất hận ý.
Trần Bình An nghe hiểu được đại khái văn tự, lại không hiểu rõ ràng thâm ý ân chứa trong đó. Trần Bình An cũng không có tâm tư đi phỏng đoán điều này, hôm nay chính điện Thành Hoàng các cùng bên ngoài bị thuật pháp nào đó ngăn cách, hẳn là Thành hoàng gia bị câu áp trong đó, không thể ra ngoài tuần thú quận thành, giúp Yên Chi quận vượt qua trận hạo kiếp sắp đến này.
Trong đại điện sau lưng Trần Bình An, chính là Thành Hoàng điện cung phụng ba tòa tượng thần trong đó có Thành hoàng gia Trầm Ôn, tượng thần Trầm Ôn cao hơn ba trượng, cần du khách hành hương ngắng đầu nhìn lên, trái phải văn võ tượng thần cũng cao hơn hai trượng, lần lượt cầm trong tay thiết giản cùng quan ấn.
Nghe đồn vào hai trăm năm trước, có một vị đạo sĩ họ Trương châu khác đi du lịch đến tận đây, có cảm tình với Yên Chi quận dân phong thuần phác, sau khi quay về quê nhà, thiên sư Long Hồ sơn đương đại nhanh chóng ban thưởng một "Thải Y quốc Yên Chi quận Thành hoàng hiển hữu bá án", thời điểm kia mọi người mới biết, thì ra đạo sĩ trẻ tuổi chính là hoàng tử quý nhân của Long Hỗ sơn thiên sư phủ, câu chuyện tốt đẹp này nửa châu đều biết, phố phường đồn đãi, con dấu bằng vàng lai lịch hiển hách, sớm trở thành một bí mật trân quý trong quốc khố của hoàng đế Thải Y quốc.
Bên trong còn có một bức bích họa thật lớn, trong tranh có chín chín tám mươi mốt mỹ nhân tay áo bay múa.
Được đời sau gọi là "Mặc thải như sinh, xuy khí như hoạt” (1). (1) Đại ý mực màu sắc sống động, nhìn như có sinh khí
Trần Bình An thấy cô gái áo trắng kia thờ ơ, cũng không nói thêm cái gì nữa, lặng lẽ vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm bên hông.
Xoay người liền một quyền nện lên trên tầng "mặt băng" kia, từng trận gợn sóng nhộn nhạo dâng lên, ba tòa tượng thần sau ngạch cửa Thành Hoàng các đều như đang lay động.
Trần Bình An lấy lục bộ tâu thung chậm rãi hành tâu, một quyền lại một quyền nện lên mặt băng, chính là Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
Đương nhiên còn phải đề phòng cô gái nơi tám bia đá bên kia bạo khởi hành hung.
Một tiếng thở dài vang lên bên trên một gốc cây cổ thụ che trời, là tiếng nói của cô gái,"Đồ ngốc, đó là trận pháp hai vị ngũ cảnh đại tu sĩ liên thủ bày ra, cho dù là sư phụ ta cũng nhát thời không làm gì được, nếu không Thành hoàng lão gia sao có khả năng không ra được. Ngươi chỉ có chừng đó ngón võ công mà cũng muốn cứng rắn đập phá? Tiết kiệm chút khí lực đi, thừa dịp nữ quỷ kia còn chưa nồi sát tâm đối với ngươi, sớm rời khỏi nơi đây một chút, bằng không tiếp theo lại có đứa ngốc xông tới, ngươi chính là rối gỗ bị giật dây nhảy múa kia."
Có thể là Trần Bình An đánh quyền ra quá mức "tùy tâm sở dục", cho nên không thể hiện ra được nửa điểm uy thé.
Để cho cô gái kỳ quái núp ở trên cây này khó tránh khỏi trong lòng cảm tháy khinh thường.
Sau khi cùng Mã Khổ Huyền chiến một trận ở phố nhỏ, hôm nay Trần Bình An quyền ý càng thêm nội liễm, bình thường tâu thung luyện quyền càng chậm, càng thêm phù hợp hai chữ "Ôn dưỡng", võ sĩ giang hồ bình thường tầng dưới chót, ngoại gia quyền sở dĩ sẽ xuất hiện kết quả "Chiêu tà quỷ trên thân”, chính là không có được pháp này, không có đăng đường nhập thát, thế cho nên luyện quyền càng chịu khó, càng tổn thương thể phách thần hồn.
Nhưng Trần Bình An tuy đi cọc chậm, khi luyện tập lập cọc kiếm lô tốc độ khí cơ vận chuyển cũng là nhanh vô số, nếu trước kia chỉ có thể là dịch trạm đưa tin tầm thường, ra roi thúc ngựa, như vậy hôm nay chính là gia tăng tám trăm dặm.
Loại trạng thái huyền diệu "thu lại" này, không phải võ đạo tông sư sáu bảy cảnh vững chắc, tuyệt đối không nhìn ra sâu cạn.
Cô gái áo trắng bỗng nhiên dừng tiếng ca lại, quay đầu tới, gắt gao nhìn chằm chằm quyền thứ mười tám của Trần Bình An.
Một quyền đi xuống, như hồng chung đại lữ, khí cơ cả tòa quảng trường đều ầm ầm mà động, tắm bia đá với những dòng chữ ướt sũng máu tươi nhất thời phát ra tiếng rạn nứt nẻ.
Nàng hét lên một tiếng, phá thủng màng tai, như tướng quân ra lệnh, ở trong hai điện bọn nữ tử phiêu đãng hóa thành hai luồng khói đặc cuồn cuộn, một luồng dung nhập tầng mặt băng kia, lấy thần hồn âm vật còn sót lại của bọn họ để gia có tòa trận pháp dơ bản kia, một luồng khói đen lao thẳng tới Trần Bình An, kiệt lực đánh gãy quyền ý liên miên của Trần Bình An, không cho hắn đánh ra quyền thứ mười chín của Thần Nhân Lôi Cổ Thức.
"Bị thứ quỷ liều lĩnh như ngươi hại chết! Nếu hôm nay ta chết ở chỗ này, đến lúc đó hai ta cùng nhau đi trên đường hoàng tuyền, xem ta có mắng chết ngươi không... Chết cũng đã chết rồi... Bổn cô nương còn chưa có chết cũng đã phiền chết!"
Trên đỉnh cổ thụ, cô gái thở hồng hộc thầm oán xong, không hề do dự, thoát ra một bóng người mạn diệu, phát ra tiếng vang thanh thúy leng keng liên tiếp, theo tiếng vang thân hình quanh quân bốn phía, cũng bị bám từng vòng từng vòng đóa hoa màu vàng kim nhạt, dáng người thướt tha, có thể nói cảnh đẹp ý vui.
Cô gái áo trắng bị mái tóc đen dày che lấp khuôn mặt kia, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc lạnh lùng.
Nàng vươn hai bàn tay xương khô nhẹ nhàng vỗ một cái.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận