Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1182: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi

Chương 1182: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi HồiChương 1182: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi
Chương 1182: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi (3)
Còn Mùng Một Mười Lăm là dùng để ngăn trở quân tử Vương Kỳ trên đỉnh núi cứu viện sau khi Trần Bình An tế ra Bảo Tháp Trấn Yêu phù.
Quân tử Vương Kỳ đứng trên đỉnh núi không khỏi cảm khái trong lòng, quả thật là nhất niệm khởi tâm, phân xuất thần ma.
Hy vọng lần này vây giết thuận lợi, giành được khẩu quyết tiên nhân trực chỉ đại đạo, sau đó sẽ không cần để ý gì tới ân oán thế tục, một mực tiềm tâm tu hành, rồi có một ngày hắn sẽ trở thành phó sơn trưởng thư viện, đến lúc đó lại bù đắp cho số mệnh Đại Tuyền vương triều cũng được.
Một vị thanh niên đạo sĩ đầu đội Phù Dung quan liên tục thu đất thành tác, rất nhanh thôi đã rời khỏi biên cảnh Đại Tuyền vương triều đi tới phía nam Bắc Tắn, sau đó tiếp tục một đường hướng nam, chuyên chọn đi những nơi rừng núi ao hồ hoang vắng, sau cùng dừng lại ở một ngọn núi, thân hình từ đó tan biến.
Dưới lòng đất có không gian bí mật, tựa hồ là một cổ đạo bị chôn vùi, thanh niên đạo sĩ hành tấu chừng ngàn dặm trong đó, cổ đạo uốn lượn dưới đất này có cực nhiều ngã rẽ, nhưng hắn lại không có chút do dự nào khi lựa chọn phương hướng.
DỊ tượng hoặc u ám hoặc rực rỡ trên đường không hề khiến thanh niên đạo sĩ dừng bước khoảnh khắc.
Cuối cùng đi tới trước một tòa "sơn môn" rách nát thê thảm, tắm biển lệch nghiêng, vỡ vụn chỉ còn nửa tắm, chỉ thừa lại ba chữ “Độc Biệt cung".
Khi hắn bước vào trong đó, môt cổ kiếm khí nhỏ bé chơt xuất hiện rồi lại đột nhiên tan biến.
Khắp nơi là tường để ngói nát, thanh niên đạo sĩ chậm rãi dạo bước.
Phi Ưng bảo, Bích Du Phủ, Hồ Nhi trấn.
Trừ quán trọ Cửu nương đang ở, hai nơi còn lại đều không phải nơi gì quá trọng yếu, chuẩn xác mà nói, Phi Ưng bảo đã từng cực kỳ trọng yếu, nhưng giờ đã là quá khứ khiến hắn không muốn hồi tưởng lại.
Về sau du lịch Đồng Diệp châu, trên đường hắn nơi nơi vô tâm cắm liễu, còn về cuối cùng có liễu thành rừng hay không, vị thanh niên đạo sĩ này thật ra căn bản không để ý.
Trong trận mưu đồ hắn chủ trì ở Đồng Diệp châu, Phù Kê tông cùng Thái Bình sơn, hai con đại yêu mới là then chốt.
Nhưng hắn phát hiện không ngờ lại có một tên không biết căn cước cứ nhiều lần lặp đi lặp lại xuất hiện trên "đại đạo" hắn đi qua,
Một lần là trùng hợp, hai lần vẫn là trùng hợp, như vậy ba lần thì sao?
Phải cẩn thận a, đừng để nhát thời không cần thận, chân thân còn lưu ở quê hương bên kia, hồn phách lại tổn thất quá nghiêm trọng, khiến cho trong vòng máy trăm năm không cách nào thanh tỉnh lại, đến lúc đó chẳng phải lỡ qua cơ hội vạn năm khai cương thác thổ, tranh bá đại nghiệp? Còn làm sao giúp con cháu gia tộc mưu lấy từng khối địa bàn phì nhiêu không cách nào tưởng tượng?
Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Phía cuối con đường trong tòa cung điện bỏ hoang này là một tòa di chỉ cùng loại với Tỏa Long đài viễn cổ, có một con vượn trắng quần áo tả tơi, người đầy vết máu ngồi xếp bằng. môt thân lê khí hung sát không cách nào che lấp, bàng bạc đổ xuống, chỉ là mỗi khi từng luồng sát khí ngưng như thực chất kia muốn bay ra khỏi tòa thạch đài cực lớn liền sẽ bị từng dải thiểm điện trắng như tuyết bất chợt phù hiện đánh cho không còn bóng dáng.
Chính là vượn trắng đeo kiếm chạy thoát thân từ Thái Bình sơn đến đây, chỉ là hiện nay đã không tồn tại khái niệm "đeo kiếm" nữa.
Lão viên khàn giỏng hỏi: "Vì sao tới đây tìm ta? Không sợ hai chúng ta đều chết ở chỗ này?”
Thanh niên đạo sĩ đi tới giải đất bên canh Tỏa Long đài. không bước lên mà mỉm cười nói: "Yên tâm, ở quê nhà có lão gia hỏa đã từng khẳng định, ngươi có phúc vận, không chết được."
Lão Viên hỏi: "Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?"
Lão Viên liếc nhìn bộ dạng thân mặc đạo bào, đầu đội Phù Dung quan của người mới đến, thật sự khiến nó càng nhìn càng khó chịu.
Năm đó ở Thái Bình sơn, người này không biết vì sao lại thay hình đổi dạng, lấy thân phận thiếu niên mắt đi ký ức, được một tu sĩ Kim Đan Thái Bình sơn nhìn trúng, mang lên núi. sau đó chẳng ngờ có thể giấu trời qua biển, chui được vào tổ sư đường, còn cho hắn một ngọc bài đích truyền, được gửi gắm kỳ vọng thành là thiên tài tu đạo có hy vọng chen thân Ngọc Phác cảnh, đánh vỡ cục diện lúng túng không có người kế thừa của Thái Bình sơn.
Tốc độ chen thân Kim Đan cùng với thuận thế phá mở bình cảnh Nguyên Anh của người này thực sự khiến cho tổ sư đường Thái Bình sơn đều cảm thấy chấn kinh, không tiếc chuyên môn tìm cho hắn một kiện trọng khí che lắp thiên cơ, nhằm để phòng ngừa Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông nảy sinh ý xấu. Sau khi đang tuổi còn trẻ liền thành công chen thân Nguyên Anh, trên đường tu hành hắn một mực dốc hết sức lực trảm yêu trừ ma, tiếng tăm cực tốt. Đến một ngày không biết là cảm thấy thời cơ chín muồi hay đột nhiên khai khiếu, hắn tìm đến Vượn trắng trong tỉnh ngục, lộ ra thân phận thực, mệnh lệnh vượn trắng cố ý thả chạy một con đại Yêu Ma ở tầng đáy tỉnh ngục, sau một trận chiến, hai bên lưỡng bại câu thương, Nguyên Thần tốn hại, một địa tiên tuổi không đến trăm cứ thế rơi vào cảnh tuổi già sắp hết, sinh cơ suy bại, mục nát bát kham, thảm đạm còn hơn cả lão Nguyên Anh ngàn tuổi. sau lần đó, thanh niên Nguyên Anh lấy lý do "trời không tuyệt đường sống" xuống núi du lịch, tiếp sau lại chém giết thảm liệt cùng một tu sĩ Kim Đan Phù Kê tông, kẻ sau lấy mất đi cơ hội chuyển thế làm cái giá, triệu hoán phân thân ma đầu viễn cổ hàng thế, thanh niên Nguyên Anh cuối cùng thi cốt vô tồn.
Tám ngọc bài tổ sư đường Thái Bình sơn không còn, trọng khí che đậy thiên cơ cũng bị hủy.
Vị thanh niên đạo sĩ năm xưa từng là người có thiên phú nhất ở Thái Bình sơn, nay ngồi trên bậc thang, đưa lưng về phía Vượn trắng, mỉm cười nói: "Chung Khôi, Hoàng Đình đều chắc chắn phải chết. Đặc biệt là Chung Khôi, hắn không chết, không chỉ đơn giản là tương lai Nho gia nhiều thêm một vị đại tế tửu học cung. Sau đại chiến, sinh linh đồ thán, tự nhiên đến lượt âm vật quỷ mị hoành hành thiên hạ, bên quê hương chúng ta có lão gia hoả vừa khéo tinh thông việc này. Nếu Nho gia còn Chung Khôi, đến lúc đó khả năng trong trận doanh chúng ta sẽ chết thêm vài người như ngươi."
Hắn giơ cánh tay lên cao cao, vươn ra ba ngón, thêm nặng ngữ khí: "Ít nhất!"
Sau đó thanh niên đạo sĩ lại vươn ra hai ngón vừa nãy cụp xuống: "Thật ra là số này, mới vừa rồi sợ ngươi bị hù."
Vượn trắng chế nhạo, trong lòng tự nhiên không tin.
Năm người nhưừ mình, đó chính là năm vị kiếm tu mười hai cảnh!
Tên Chung Khôi bị nó ba chiêu toi mạng có bản lãnh đó ư?2
Hai tay thanh niên đạo sĩ nhè nhẹ vỗ đầu gối: "Hiện nay ngươi trốn tránh như chuột, tốt xấu còn có hy vọng. Vị Phù Kê tông kia hại ta mưu đồ thất bại, đáng đời bị người đuổi giết đến trên biển, số phận nó kém xa ngươi, dù có xuống biển vẫn khó thoát khỏi cái chết, hiện tại phải xem ai trong hai gã chậm rì kia có thể nhặt được món quà này. Chẳng qua với tu vi mười hai cảnh, một kích trước khi chết không chừng có thể kéo người chết theo, ta về lại quê hương sẽ không so đo với con cháu hắn làm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận