Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 956: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng

Chương 956: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi BằngChương 956: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng
Chương 956: Nhân Gian Không Thú Vị, Chi Bằng Không Đến (3)
Bộ thân hình túi da kia của Lục Đài, bản thân giống như là một món pháp bảo, thậm chí so với "học sinh" kia của Trần Bình An, thiếu niên Thôi Sàm năm xưa mưu đoạt chiếm đoạt cơ thể thoát xác kia, càng thêm tuyệt không thể tả.
Lục Đài chú ý biển mây ngoài lâu, đang tìm thời cơ ra tay tốt nhất.
Cảnh tượng nơi đại đường lầu chính này đã bị hắn che đậy từ lâu, nam tử phát trần muốn truyền tin tức ra ngoài, khó như lên trời.
Vị bảo chủ phu nhân kia nhẹ giọng nói: "Tiên sư, ta đã suy nghĩ xong rồi."
Lục Đài có chút nghi hoặc, cúi đầu nhìn lại,"Như thế nào?"
Phụ nhân khuôn mặt buồn bã nhưng ánh mắt kiên nghị, đưa tay che ngực, nói: "Nó có thể được sống không?"
Nữ tử tuy nhiên không phải người trong tu hành, nhưng mà trái tim có chỗ khác thường, đã liên tục thời gian mấy năm, cô cũng không phải kẻ ngốc, liên hệ với những tai họa bất ngờ của Phi Ưng bảo, cùng với những lời nam tử phát trần đối thoại cùng Lục Đài, đương nhiên đã đoán ra được bảy tám phần.
Lục Đài lắc đầu nói: "Tiểu tử kia tiên thiên đã rời bỏ đại đạo, thiên tính thô bạo, tàn nhẫn khát máu, cho dù ngươi chết nó sống, về sau vẫn là tai họa, đến lúc đó một tòa Phi Ưng bảo nho nhỏ, chôn cùng với nó cũng chưa đủ, rất có thể là toàn bộ Trầm Hương quốc..."
Phụ nhân đau thương khóc nói: "Nhưng mà ta muốn nó sống sót, ta có thể cảm nhận được tồn tại của nó, dù sao nó cũng giống như là con cái của ta... Lục Đài không có cảm động, cũng không có khinh rẻ, chỉ là cười lạnh nhạt, trần thuật lại một sự thực cho phụ nhân đáng thương: "Vậy ngươi có biết hay không, tiểu tử kia đã mở linh trí, cho nên sẽ cố ý truyền đưa cho ngươi cảm xúc giả dối, thậm chí nó sẽ bằng vào bản năng, trong vô thức gây ảnh hưởng tới tâm tí vị ký chủ là ngươi, bằng không vì sao ngươi biết rõ thân thế mình khác thường, xưa nay chưa từng mở miệng nói rõ ràng việc này cùng trượng phu?"
Phụ nhân một tay ra sức che ngực, một tay nâng lên, vội vàng che miệng, vẻ mặt thống khổ, cô ngơ ngác hoang mang, chỉ biết lắc đầu với Lục Đài.
Phụ nhân yên lặng chịu đựng cơn đau kia, nhìn Lục Đài, ánh mắt tràn ngập câu xin.
Lục Đài thở dài một tiếng, "Tội tình gì ngươi phải làm như vậy? Chẳng lẽ thật sự không quan tâm đến máy trăm nhân mạng của Phi Ứng bảo? Ngươi ngẫm lạ xem, trượng phu Hoàn Dương, tử nữ Hoàn Thường Hoàn Thục, còn có tòa thành sinh ngươi dưỡng ngươi, cũng không quan tâm? Chỉ vì thứ đồ dơ bắn chưa xuất thân đã xác định đi vào tà môn?”
Phụ nhân chỉ là rưng rưng lắc đầu. buông cánh tay. huyết ô đầy miệng lập tức trào ra, đen như mực, cực kỳ ghê tởm đáng sợ, phụ nhân bát chấp cái gì dung nhan phu nhân, đã có phần thần trí tơi bời, ánh mắt hoảng hốt, mở miệng cầu khẩn Lục Đài: "Để cho nó sống đi, van cầu tiên sư, nó có làm gì sai chứ? Hôm nay nó chỉ hại chết một mình mẹ nó, ta không trách nó, không trách nó chút nào, cho nên tiên sư ngươi về sau dạy dỗ nó nhiều hơn, khuyên nó hướng thiện, đừng làm đường lạc lối, tiên sư ngươi đạo pháp thông thiên, không có gì không làm được, nhát định có thể làm được, đứa con này của ta nhất định sẽ là người tốt..." Phụ nhân tựa như một món đồ sứ vỡ nát, khi trái tim rung động kịch liệt, đã không chịu nổi gánh nặng, rốt cuộc hoàn toàn vỡ nát.
Nhưng cô thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lục Đài.
Lục Đài mỉm cười gật đầu,"Được rồi, nó có thể sống."
Lúc này phụ nhân mới co rúm khóe miệng, chậm rãi nhắm mắt lại, máu tươi màu đen nhìn thấy ghê người, vẫn cứ chảy róc rách từ trong hốc mắt của cô, thì ra mí mắt của cô đều đã vỡ nát, hai tròng mắt cũng đã rơi xuống trước người, lại từ trên quần áo rơi xuống mặt đất. lăn tới phía sau ghế dựa.
Trên đại đường, bốn phía lặng im, không có bát luận kẻ nào dám can đảm ra tiếng, duy chỉ có bảo chủ Phi Ưng bảo Hoàn Dương bị phong cắm ngũ cảm, trói ở trên ghế, nam nhân hóc mắt đỏ bừng, đối với người bên gối sớm chiều ở chung, tràn ngập cơn tức giận khắc cốt minh tâm.
Sao ngươi có thể ích kỷ như thé!
Ngươi nhất định là bị ma quỷ ám ảnh, tâu hỏa nhập mai
Ngươi chết cũng không oan uỗổng chút nào, nên cùng tiểu tạp chủng, quái thai trong bụng kia đi chết đi!
Lục Đài đi tới trước người phụ nhân đã chết, cong lưng xuống, dừng ở chỗ ngực bị máu tươi làm ướt sũng của cô, lâm bảm nói: "Mẫu thân ngươi vì ngươi, trả giá nhiều như vậy, cái gì cũng đều cho ngươi, ngay cả lương tâm làm người cũng từ bỏ, vậy còn ngươi? Sao còn tiếp tục điên cuồng hấp thu linh khí và hồn phách của thi thể, khi bà ta còn sống, ngươi đã dẫẳn vặt đủ rồi, hiện tại người đã chết, cũng không để cho bà ta sau khi chết có được một khắc an bình sao?"
Ngực phụ nhân phập phòng không ngớt, chợt yên lặng, tựa như có tiếng khóc kêu rên nho nhỏ, đi tới nhân gian, giống như toàn bộ trẻ con trên đời.
Khóc mà ởi tới nhân gian.
"Muộn rồi."
Trúc phiến trong tay Lục Đài đột nhiên đâm tới, xuyên thấu trái tim phụ nhân, ghim vào lưng ghế dựa, mặt không chút thay đổi nói: "Nhân gian thực không thú vị, đến chi bằng không đến."
Một tiếng thét chói tai đâm lủng màng tai bỗng nhiên vang vọng đại đường, ánh nến vụt tắt, từng cây từng cây đại trụ đồng thời vang lên tiếng vang vỡ vụn. Mọi người tan nát cõi lòng.
Chỉ có Hoàn Dương như trút được gánh nặng, lại như mất mát, ánh mắt trống rỗng, kinh ngạc nhìn chiếc ghế dựa bên cạnh.
Cô gái dịu dàng thanh mai trúc mã kia, chết thực xấu.
Bản thân nam tử này cũng không biết, trong lòng hắn căm giận khó bình, thật ra sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Bên ngoài từ đường Hoàn gia, mọi người thật vất vả mở một đường máu, lão nhân lôi thôi đang dùng bí thuật Hoàn lão bảo chủ truyền thụ, sau khi dùng hai cái bát chứa đầy máu tươi của con nối dòng Hoàn thị để thi pháp, lão nhân chờ đợi một lát, suy sụp ngã ngồi trên đất, thất hồn lạc phách, lâm bẩm nói: "Vì sao như thế, không thể nào lại như thé..."
Huynh muội Hoàn thị cả người đẫm máu sắc mặt tái nhợt, trẻ tuổi đạo sĩ môi run run,"Những yêu ma quỷ mị này, không biết dùng biện pháp âm độc gì, đã sớm tiêu hao hết linh khí ân chứa trong hai con sư tử bằng đá."
Đào Tà Dương đặt mông ngồi trên đát, lầy đao chống lên đắt.
Lão đạo nhân quay đầu nhìn biển mây phía Giáo võ tràng bên kia. núi cao trầm xuống. quyền cương nghênh địch, phía trên biển mây cũng có kiếm quang tung hoành.
Lão nhân sinh ra một tia xa vời hy vọng, giãy giụa đứng lên, nói với bốn người trẻ tuổi: "Bốn người các ngươi, nhanh chóng rời khỏi Phi Ưng bảo, lúc trước các ngươi hộ tống ta đến nơi đây, hiện tại đến phiên ta hộ tống cho mấy đứa nhỏ các ngươi một đoạn đường, các ngươi coi như vì Phi Ưng bảo Hoàn thị lưu lại một chút hương hỏa huyết mạch, không cần do dự, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, đi càng xa càng tốt, về sau đừng nghĩ đến chuyện báo thù!"
Đào Tà Dương căn bản không có dấu hiệu đứng dậy, ngắng đầu nhìn phía cô gái Hoàn thị thầm thương nhiều năm, khàn khàn nói: "Hoàn Thục, muội và Hoàn Thường cùng nhau ởi ởi, ta phải ở lại chỗ này, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, thật sự có chút mệt mỏi, hôm nay sẽ không đi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận