Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1530 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (6)



Chương 1530 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (6)




Trần Bình An nhảy lên ngồi trên lan can: “Nói ta nghe thử, thật ra thì mấy quyển tiểu thuyết giang hồ mà ông đưa cho Bùi Tiền kia thật ra ta đã lén đọc nhiều lần rồi, ta cảm thấy viết rất hay. Chẳng qua dù sao cũng là giang hồ do đám văn nhân trong thư viện Nho gia tưởng tượng, không đủ thực tế. Ta tin rằng nó sẽ không thú vị bằng những chuyện mà ông đã từng trải ra.”
Chu Liễm cũng nhảy lên lan can ngồi, nhếch miệng mà cười: “Được thôi, lão nô nói cho thiếu gia nghe, thiếu gia không biết năm xưa vào thời niên thiếu lão nô phong lưu cỡ nào đâu, trên giang hồ có không biết bao nhiêu tiên tử nữ hiệp ngưỡng mộ ta đến chết đi sống lại, lòng thành không đổi.”
Kết quả là càng nghe về sau, Chu Liễm phát hiện ra ánh mắt ghét bỏ của thiếu gia nhà mình càng rõ nét hơn, cuối cùng Trần Bình An vỗ vỗ bả vai Chu Liễm, không nói nhiều mà nhảy xuống lan can rồi đi luôn.
Điều này khiến cho Chu Liễm có hơi tổn thương.
Thiếu gia nhà mình chuyện gì khác cũng tốt chứ nói đến chuyện tình yêu nam nữ thì thật sự là chính nhân quân tử, quá khác với người ta rồi!
Chu Liễm cũng không biết khi Trần Bình An đi vào trong lầu, trong đầu hắn luôn nghĩ đến: “Ngươi có Ninh cô nương, ngươi có Ninh cô nương, nếu như dám suy nghĩ lung tung, tầm hoa vấn liễu thì sẽ bị Ninh cô nương không nói hai lời thẳng tay đánh chết... Chẳng lẽ nghĩ một chút cũng không được sao? Không được không được, chỉ cần ngươi gặp lại Ninh cô nương, làm sao có thể giấu được nàng ấy, sẽ bị nhìn thấu ngay thôi, vậy còn không phải sẽ bị đánh cho đến chết sao, ngươi dám đánh lại sao?”

Một chiếc thuyền hai tầng lầu được trang trí thanh lịch đi xuôi theo dòng nước hung hãn của Bạch Hộc giang tiến vào Thiết Khoán hà phẳng lặng.
Đầu thuyền có một vị nữ tử mặc cung trang dung mạo xinh đẹp lạnh lùng đang đứng đó, bên cạnh còn có một người tỳ nữ thiếp thân cùng với ba nam nhân có tướng mạo dị thường, tuổi tác của họ chênh lệch khá xa.
Một vị lão giả cười khổ nói: “Phu nhân, lần này đến Tử Dương phủ thăm hỏi chưa chắc đã là chuyện vui đâu.”
Lão giả và hai người còn lại đều là thượng khách trong phủ của vị phu nhân này, đôi bên quen biết đã lâu, hơn nữa tính tình bọn họ cũng khá hợp nhau. Quân tử chi giao nhạt như nước, họ chỉ liên hợp lại vì trừ ma vệ đạo, ví dụ như lúc trước dựa theo mật báo của phu nhân, bọn họ đã đuổi bắt được con hồ mị trăm năm làm hại con người ở Ngô Công lĩnh, hay ví dụ như so với bầu không khí như Cam Nhược lễ của đám người tới Tử Dương phủ, Tích Hương miếu không khác gì thương nhân kia thì cực kỳ khác biệt.
(Trích từ câu nói Quân tử chi giao đạm như thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ" của Trang Chu, giải nghĩa: Người quân tử giao thiệp với nhau nhat như nước, kẻ tiểu nhân giao thiệp với nhau ngọt thơm như rượu).
Giữa đôi mày vị phu nhân kia mang theo chút ưu sầu, chỉ thở dài một tiếng.
Tỳ nữ trẻ tuổi bên cạnh đã đi theo nàng trăm năm nay, tuy bản thân là thủy quỷ vật âm nhưng đã nhận được ân trạch hương hỏa, năm xưa hàm oan mà chết đuối, giờ nhờ họa được phúc, có thể bước lên con đường tu hành.
Tỳ nữ được xem như là người nhà của vị phu nhân này nên vào những trường hợp thế này, nàng vẫn có quyền lên tiếng, nói khẽ: “Do tình thế ép buộc, Hàn Thực giang và Ngự giang đã được Tống thị đại Ly ban cho tấm biển thái bình vô sự, duy chỉ có Bạch Hộc giang chúng ta là bị lạnh nhạt đến bây giờ, chuyện này cũng không sao hết, chỉ cần không qua lại với vương triều Đại Ly là được, nhưng lần này phu nhân vào kinh đã nghe ra ngụ ý của bệ hạ, nói không chừng sau này Bạch Học giang sẽ phải gặp đại nạn, bọn ta chỉ muốn giữ mình trong sạch.”
Lão giả nghi ngờ nói: “Đại nạn?”
Tỳ nữ cũng mang u sầu đầy cõi lòng, giọng nói nàng hơi trầm xuống: “Bệ hạ còn ám chỉ, Thủy thần Ngự giang bên kia đã được một tấm biển thái bình vô sự mà còn chưa biết đủ, thế mà còn chẳng biết xấu hổ chạy đến Phi Vân sơn của Ly châu động thiên, hình như đã thông qua một mối quan hệ thần bí nào đó mà nói ngả nói nghiêng trước mặt Bắc Nhạc chính thần Ngụy Bách, triều đình Đại Ly rất có thể sẽ ra tay với chúng Bạch Hộc giang chúng ta, Linh Vận phái từng được phong núi chính là vết xe đổ, bệ hạ cũng không thể làm gì được trước cảnh tình này, chỉ có thể mặc cho đám man rợ Đại Ly làm xằng làm bậy.”
Lão giả nói một cách bất đắc dĩ: “Sự mặt dày vô liêm sỉ của tên kia đúng là nổi tiếng từ lâu rồi.”
Một hán tử to lớn vòng tay trước ngực đứng ở nơi cách đó xa hơn một chút nhìn về phía Thiết Khoán hà, mặc dù năm xưa hắn từng thành công từ ngũ cảnh đỉnh phong trở thành võ phu lục cảnh, nhưng giờ đây quốc sự rối ren đã làm cho hán tử nhiệt huyết dự định sau khi vào lục cảnh sẽ vào cống hiến cho quân ngũ có hơi nản lòng thoái chí.
Vó ngựa của đám man di Đại Ly đang tùy ý giẫm đạp lên bản đồ Hoàng Đình quốc, trước nay chưa từng khách khí chào hỏi đương kim bệ hạ bao giờ.
Điều càng làm cho hán tử không chấp nhận được đó là trên dưới triều đình, từ văn võ bá quan đến bá tanh thôn quê, đến cả giang hồ và trên núi, dường như chẳng có bao nhiêu người mang theo lòng căm hận, ai nấy cũng đều hiểu ý nhau cùng luồn cúi, cúi đến cụp cả sống lưng nhưng vẫn cố muốn phụ thuộc vào đám quan viên Đại Ly đang đồn trú tại Hoàng Đình kia. Quan thất phẩm của Tống thị Đại Ly đúng là còn oai phong hơn của đại quan trụ cột nhị phẩm của Hoàng Đình! Lời nói ra cũng có tác dụng hơn.
Mà chuyện thật sự làm cho nam tử cuối cùng cũng từ bỏ chuyện đi biên quan chính là một tin tức truyền ra từ kinh thành Hoàng Đình quốc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận