Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1723: Gió Tuyết Dữ Dội (14)

Chương 1723: Gió Tuyết Dữ Dội (14)Chương 1723: Gió Tuyết Dữ Dội (14)
Mã Đốc Nghi đột nhiên nói: "Lão bà là người tốt, nhưng khi biết được sự thật, lẽ ra cũng không nên nói chuyện với ngươi như vậy. Lấy mạng đền mạng, đạo lý thì đúng đấy, nhưng không liên quan gì đến ngươi."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta cảm thấy nên nói như thế, nói như vậy mới đúng."
Mã Đốc Nghi đột nhiên lạnh lùng "hừ" một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu nói: "Ngươi nhìn xem, lão bà thôn quê còn biết hoài niệm hơn cả phụ mẫu độc ác của tai"
Trần Bình An quay đầu cười nói: "Cô tức lắm sao? Hay là chúng ta quay trở vê châu Thành, ta sẽ giúp cô lấy lại số tiền thần tiên đó? Sau đó ta sẽ thay cô mắng phụ mẫu của cô một trận? Theo như quy tắc cũ, cô soạn văn, còn ta sẽ là người lên tiếng."
Mã Đốc Nghi đang thong thả cưỡi trên lưng ngựa "phụt" một tiếng với tiên sinh phòng sổ sách: "Đừng có mà mơ! Quả thực là một tiên sinh phòng sổ sách bị tiền làm cho mờ mắt, chỉ nghĩ đến việc kiếm được từng li từng tí mà thôi."
Trân Bình An cười lớn.
Mã Đốc Nghi đột nhiên cười nói: "Có biết tại sao phụ mẫu ta lại đặt cho ta cái tên này không? Bởi vì trước khi ta sinh ra, bà đỡ đã nói chắc chắn rằng sẽ là một đứa con trai mập mạp. Kết quả khi sinh ta ra, phụ thân ta đứng canh ngoài cửa vừa nghe nói là một khuê nữ đã lập tức chết lặng, tức tối dậm chân rồi bỏ đi thẳng, nhưng cuối cùng vẫn giận dữ quay lại, mẫu thân ta ngày xưa thường nói với ta rằng, phụ thân của con, khi nhìn thấy con lần đầu tiên trông hồng hào, xinh xắn như vậy, hoàn toàn không giống những đứa trẻ xấu xí bình thường chút nào, trông vô cùng xinh đẹp, phụ thân ta đã lập tức vui mừng vô cùng. Đúng rồi, ngài có biết tại sao ta lại tên là "Đốc Nghỉ” không? Ta đang hỏi ngài đấy, Trần đại tiên sinh!"
Trần Bình An cười lắc đầu.
Mã Đốc Nghi làm ra vẻ giống như lão phu tử gia thục mà hồi nhỏ mình vô cùng chán ghét, lắc đầu nói: "Tài năng thiên bẩm, được bổ trợ bằng việc chăm chỉ học tập, trí óc và bàn tay phối hợp, đại đạo xuất sắc, Nghi Tai" (Một từ dùng để cảm thán: thích hợp vô cùng, thảo nào như thế... )
Trần Bình An hỏi: "Không phải là 'xuất sắc nhất đương thời' sao?"
Mã Đốc Nghi ôm bụng cười to: "Được rồi, Trần phu tử, ngài đã lòi đuôi cáo ra với ta rồi sao?!"
Trần Bình An bất lực nói: "Được được được, chỉ có cô là thông minh."
Mã Đốc Nghi quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: "Trần tiên sinh, tại sao ngài lại làm như vậy với ta?"
Trần Bình An buông dây cương ngựa ra, hai tay ôm lấy sau đầu, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, tại sao?”
Mã Đốc Nghi ngơ ngác nhìn khuôn mặt gầy gò ấy đó, hành động này không liên quan gì đến tình yêu nam nữ, nhưng trông lại có chút buồn bã, nhất thời thậm chí còn đè nén nỗi buồn đang quanh quẩn trong lòng mình.
Chỉ thấy tiên sinh cẩm bào thu tay lại, vỗ tay nói: "Đã có đáp án rồi!"
Mã Đốc Nghi có vẻ tò mò.
Vào lúc này tiên sinh phòng sổ sách bên hông đeo kiếm, hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ như vậy: "Nghi Tai! Chính là Nghi Tai mà!"
Mã Đốc Nghi cũng bật cười theo, nhưng ngoài miệng lại nói: "Câu trả lời nhảm nhí gì thế này."
Trần Bình An đút hai tay vào tay áo nói: "Nếu như cô còn phàn nàn nữa, cẩn thận ta sẽ thu hồi cô lại đấy."
Mã Đốc Nghi không chút sợ hãi, thậm chí cũng không coi trọng: 'Địa điểm tiếp theo là ở đâu?"
Trân Bình An mỉm cười, nheo mắt nhìn về phương xa, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Dù sao cũng ở nhân gian."
Mã Đốc Nghi đột nhiên lớn tiếng nói: "Nghi Tai!"
Trần Bình An cũng cười nói phụ họa theo: "Tốt." Vó ngựa đi xa dần, tiếng gà gáy chó sủa nơi thôn quê vang lừng.
Trận tuyết cuối cùng và lớn nhất trong năm đến rất bất ngờ.
Đó là một đêm đầy gió và tuyết.
Đã xa với thôn làng.
Mã Đốc Nghi là một vật âm, nên hoàn toàn không sợ tuyết lớn, ngoài ra tâm trạng của nàng ta cũng khá nhàn hạ thoải mái, ngâm nga các bài thơ phú nổi tiếng, nói rằng tuyết rơi dày đặc như chim hải âu bay, mong được nhìn thấy mái nhà bằng phẳng, ở nơi làng sâu vừa đi ra ngoài gió thổi muốn nứt mặt...
Trần Bình An ở trên lưng ngựa, nhiều lần đưa mắt nhìn bốn phía, muốn tìm chỗ có thể tránh được gió tuyết, không khỏi run rẩy than thở: "Gió thổi muốn nứt mặt cái gì chứ? Rõ ràng là sắp bị chết cóng rồi..."
Mã Đốc Nghi cười hỏi: "Trần tiên sinh, bây giờ còn Nghỉ Tai nữa không?"
Trần Bình An không để ý đến nàng ta, hắn chuyển từ ngồi trên ngựa sang đứng trên ngựa, cố gắng hết sức nhìn ngó xung quanh, một lúc sau, cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy một tia đèn nhỏ bé, mờ nhạt như ánh sao ở nơi xa.
Trân Bình An cau mày.
Hành trình này của ba người và ngựa là sự quay trở lại của lộ trình ban đầu, Trần Bình An đã thầm ghi nhớ trong lòng những cảnh tượng trước đó mình đã nhìn thấy trên đường đi, lẽ ra không nên tươi sáng như vậy mới đúng.
Ngay khi Trần Bình An đang định tiếp tục đi trong cơn lạnh buốt như dao cắt của gió tuyết, né tránh ánh đèn mờ ảo kia.
Nhưng hắn lại phát hiện tia sáng nhỏ đó dường như đang dần di chuyển, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cuối cùng tia sáng và ba người sẽ hội tụ ở con đường phía trước.
Trần Bình An ngược lại cảm thấy yên tâm hơn, trong thời tiết như thế này, có người còn nhắm vào hắn, hơn nữa xa như vậy mà còn có thể chờ cơ hội, đa phần bọn họ không phải là phường giặc cỏ, cướp bóc, nhưng nếu bọn họ thực sự là những sơn trạch dã tu, hay là những con tỉnh quái yêu ma, thì cũng đã phải lo lắng rồi.
Trời đất rộng lớn, có đôi khi có thể không dễ dàng tồn tại nhưng chỉ có mỗi việc tự tìm đến cái chết là dễ nhất.
Mã Đốc Nghi có chút lo lắng, cuối cùng nàng ta cũng nhận ra xa xa có gì đó kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: "Trần tiên sinh, chúng ta có nên đi đường vòng không?"
Trần Bình An bình tĩnh nói: "Không cần."
Mã Đốc Nghi sửng sốt một lát.
Mãi cho đến lúc này, sau khi rời khỏi hồ Thư Giản, Mã Đốc Nghi có lẽ đã quen với một tiên sinh phòng sổ sách dễ nói chuyện nhất, lúc này Mã Đốc Nghi mới nhớ ra thực ra thì Trần tiên sinh này, chỉ cần khi hắn cảm thấy không cần dễ nói chuyện, vậy thì sẽ khó nói chuyện hơn bất cứ ai khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận