Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1668 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (5)



Chương 1668 - Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (5)




May mà Trần Bình An không phải là người nóng tính, Tằng Dịch học chậm thì dạy chậm hơn một chút, dạy kỹ thêm một chút.
Ba trang giấy, Tằng Dịch mỗi ngày học một trang, nói chúng vẫn rất tốn sức.
Cho nên mỗi ngày thiếu niên đều rất hổ thẹn, cảm thấy có lỗi với Trần tiên sinh.
Trần Bình An không nói gì, không an ủi thiếu niên, càng không nói những ngôn từ sáo rỗng kiểu như: Tằng Dịch, tư chất của cậu thật sự rất tốt.
Thế sự phức tạp, bản tâm chân thành.
Vốn chính là hai vật tương phản, sớm muộn gì cũng sẽ xung đột nhau, mà thường thì vế sau thua nhiều hơn.
Hôm nay Tằng Dịch rèn luyện và mài dũa càng nhiều, nền móng cũng ngày càng vững chắc, sau này sẽ không đến nỗi gặp phải chuyện lớn mà chưa đánh đã bại, hoặc là qua hai ba lần liền nhận thua.
Sống ở hồ Thư Giản đảo Thanh Hạp, bây giờ Trần Bình An có nhiều thời gian hơn để hồi tưởng lại quá khứ. Bất giác đã nếm được rất nhiều dư vị mà trước đây không kịp nghiền ngẫm sâu thêm. Chẳng hạn như ông lão đi chân đất trên lầu hai ở lầu trúc núi Lạc Phách từng nói: Cái gọi là võ phu thuần túy, thuần túy không nằm ở quyền pháp quyền cước, học muôn vạn quyền trên thế gian cũng đừng để lỡ hai chữ “Thuần túy”. Thuần túy chân chính nằm trong quyền ý của mình, chính là trong tâm tính. Rất đơn giản, Trần Bình An ngươi lần đầu luyện quyền, mới chỉ là loài giun dế Nhị Tam cảnh, khi ngươi đối mặt với võ phu Tứ cảnh Ngũ cảnh hay Bát cảnh Cửu cảnh thậm chí là Thập cảnh, thâm tâm ngươi biết mình chắc chắn sẽ thua. Thế nhưng một khi bản thân rơi vào đường cùng, nằm trên ranh giới sống chết, ngươi có dám tung quyền ra không? quyền ý có thể chẳng hề suy giảm mảy may không? Hay ngược lại quyền ý càng thêm thuần tuý, thẳng tiến không lùi?
Khi đối đầu với cường giả, về tâm tính thì trước tiên phải đặt mình đứng trên vị trí bất khả chiến bại mới có cơ hội chiến thắng. Cho dù là cơ hội một phần một vạn đi nữa.
Nếu như quyền ý giao động một chút, thì ngay cả cơ hội một phần một vạn đó cũng tan biến luôn! Chịu chết thôi, còn đòi luyện quyền gì, chịu khổ gì nữa?
Ba ngày sau, Tằng Dịch rốt cuộc cũng miễn cưỡng hiểu môn bí thuật này, sau đó bắt đầu chính thức tu hành.
Lúc này Trần Bình An mới nhắc nhở Tằng Dịch, không cần đua theo tốc độ, chỉ cần Tằng Dịch y chậm mà chắc là được, hắn có thể đợi. Nếu để phạm sai lầm rồi lại sửa sai thì đó mới thật sự là lãng phí thời gian, tiêu hao tiền thần tiên. Để Tằng Dịch hiểu được sâu hơn, Trần Bình An đã có phương pháp rất đơn giản. Một khi Tằng Dịch nóng vội trong tu hành để xảy ra sự cố dẫn đến thần hồn bị tổn thương, nhất định phải uống đan dược Tiên Gia bồi đắp phách thể, hắn sẽ bỏ tiền ra mua thuốc. Nhưng cho dù chi phí của mỗi viên đan dược chỉ có một đồng tiền Tuyết Hoa cũng sẽ ghi nợ lên thân Tằng Dịch.
Lần đầu tiên Trần Bình An để lộ vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa nhà Tằng Dịch sắp sửa “bế quan”, nói: “Giữa ta và cậu là quan hệ mua bán, ta sẽ cố gắng hết sức để làm cho đôi bên đều có lợi. Có lẽ sẽ có một ngày hảo tụ hảo tan, những ngươi đừng quên ta không phải là sư phụ của người, càng không phải là người hộ đạo của người. Chuyện này ngươi nhất định phải thường xuyên nhớ kỹ.”
Tằng Dịch có hơi sợ sệt trước dáng vẻ như vậy của Trần tiên sinh, y vội vã gật đầu.
Nếu như không phải như thế, người sớm chiều ở chung ba ngày nay cũng là một Trần tiên sinh không hề kiêu căng, ôn hoà với mọi người. Thật ra thiếu niên cũng đã sắp quên mất hoàn cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Trần tiên sinh rồi, gần như đã quên vẻ lúng túng và sợ hãi của mình khi đó.
Ngược lại là cái người tên Cố Xán chỉ gặp mặt duy nhất một lần đó, Tằng Dịch vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí, có đêm còn gặp ác mộng. Y mơ thấy tiểu ma đầu mặc mãng bào màu xanh thẫm, một tay mổ xẻ lồng ngực mình, lôi hết tim gan rồi ăn tươi nuốt sống. Cố Xán thì mỉm cười thoả mãn, tấm tắc khen ngon, Tằng Dịch ngơ ngác cúi đầu nhìn lỗ hổng máu tươi dầm dề nơi lồng ngực, sau đó… Y giật mình choàng tỉnh, ngồi thẫn thờ trên giường, hoảng sợ gần chết. Hồi đó lâu thiệt lâu sau Tằng Dịch cũng chưa thể ổn định lại tinh thần.
Khi Tằng Dịch chính thức tu hành bí pháp, Trần Bình An đã đến đảo Nguyệt Câu và đảo Ngọc Hồ một chuyến, bỏ tiền cùng với Du Cối và vị tu sĩ Âm Dương gia đó biến những tàn hồn kia thành âm hồn lệ quỷ và bỏ vào trong tòa “Diêm Vương Điện”, là pháp bảo Quỷ đạo mà Trần Bình An đang ghi nợ với nhà kho mật đảo Thanh Hạp. Đó là một lầu các nho nhỏ được làm từ chất liệu gỗ màu trầm, cấu trúc bên trong được chia thành ba trăm sáu mươi gian phòng cực kỳ nhỏ, là nơi trú ngụ của ma quỷ âm hồn, cực kỳ thích hợp để nuôi dưỡng và giam cầm âm linh.
Trước kia ở đảo Thanh Hạp, Trần Bình An từng gây trở ngại cho Lưu Lão Thành trong một trận chiến, Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia đều quan sát hết thảy, cho nên tổng giá giảm hai phần mười.
Đương nhiên hai bên đều là cáo già thành tinh, thân là đại tướng dưới trướng của Tiệt Giang Chân Quân cũng không thể nói rằng vì mình kiêng kị chiến lực của Trần Bình An nên mới “tốt bụng” như vậy. Người bán tăng giá, tìm một lý do khiến cho người mua móc ra nhiều bạc hơn không dễ dàng, nhưng muốn tìm một lý do giảm giá để có lợi cho người mua thì có gì khó? Trần Bình An dĩ nhiên sẽ không nói toạc ra mà chỉ tỏ lời cảm ơn với hai vị tu sĩ, thường xuyên qua lại, phát thệ đôi câu vô thưởng vô phạt.
Khi Trần Bình An đi hai hòn đảo bàn chuyện mua bán, đeo lên chiếc rương trúc lâu ngày không sờ đến dùng để cất món pháp bảo “Diêm Vương Điện”, là “Chân mệnh” mà quỷ tu trên thế giới đều tha thiết có được.
Du Cối và tu sĩ Âm Dương gia đều thấy hết tất cả, nhưng cũng không biểu lộ ra sự khác biệt gì, cố tình làm ngơ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận