Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1127: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ

Chương 1127: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du PhủChương 1127: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ
Chương 1127: Thánh Nhân Giá Lâm Bích Du Phủ (4)
Chung Khôi ngoài miệng không buông tha người, vẫn đòi một bát mỳ nữa, bởi vì ăn rất ngon, nàng còn bảo người ta bưng lên hai vò rượu ngon, hương thơm xộc vào mũi, so với rượu Trần Bình An từng uống ngon hơn nhiều, không tính rượu Hoàng Lương Vong Ưu của Đảo Huyền sơn, đại khái chỉ có rượu Quế Hoa có thể so sánh được. Chẳng qua uống rượu ăn mỳ, đều không có chuyện của hắn.
Trước khi uống rượu, thuỷ thần nương nương luôn miệng nói cái này ủ trăm năm, tuyệt đối không thể uống nhiều, một người nhiều nhất ba bát lớn, uống nhiều, thần tiên cũng phải say ngã.
Sau đó Trần Bình An liền thấy được Chung Khôi và nàng đều tự uống bốn bát lớn, một vò rượu cạn, không sót lại giọt rượu nào, thuỷ thần nương nương còn bảo nô tỳ trong phủ đi xách thêm một vò lên bàn.
Vì thế Trần Bình An đã nhìn thấy hai con ma men tính cách sau khi uống rượu cực kém.
Chung Khôi gào rú Cửu Nương ơi. Thuỷ thần nương nương lớn giọng nói lời say, thỉnh thoảng sẽ vỗ một phát ở trên bàn, giúp bản thân cổ vũ khí thế, lúc này giẫãm một chân trên ghế, một ngón tay cái vươn về phía mình, hướng Chung Khôi vừa mới nhận làm huynh đệ hỏi: "Lăn lộn giang hồ, dựa vào cái gì? !"
Chung Khôi còn đang lảm nhảm Cửu Nương của hắn.
Nàng liền tự hỏi tự đáp,"Cốt khí! Lưng phải thẳng, nắm tay phải cứng, làm người và nói chuyện đều phải rộng thoáng! Chung Khôi huynh đệ, ta cảm thấy con người ngươi cũng không tệ, có lá gan, giống đại lão gia! Ta sẽ nhận ngươi làm huynh đệ, về sau núi đao biển lửa, chỉ cần ngươi nói một câu!"
Trần Bình An chán đến chết ngồi ở một bên.
Nghĩ nếu là tiểu đồng áo xanh Ngự giang thủy xà ở đây, chắc chắn sẽ nói đại khái bằng hữu kia nghĩa khí, vỗ ngực rung vang trời.
Chung Khôi đưa tay chỉ về phía đối diện bàn, nơi ngón tay chỉ tới cách chỗ ngồi của thuỷ thần nương nương rất xa, mắt say lờ đờ mông lung nói: "Lăn lộn giang hồ không phải chuyện của võ phu sao, ngươi một thuỷ thần... Không đúng, hình như thuỷ thần tư xưng lăn lôn giang hồ, mới là danh chính ngôn thuận nhất. Được, coi như ngươi nói đúng, chỉ là cốt khí cũng không thể làm cơm ăn..."
Thuỷ thần nương nương khẽ nhíu mày, dốc một ngụm rượu lớn, líu lưỡi nói: "Bình thường có cơm ăn! Ăn no quá, đun thịt rắn, mỳ lươn chiên xù, đầu bếp nhà ta, nghe nói trước kia là nấu cơm làm món ăn cho hoàng đế lão gia, tay nghề là nhất tuyệt, cho nên... Cốt khí vẫn phải có!"
Chung Khôi lắc đầu,"Ngươi có cốt khí của ngươi, liên quan gì ta, ta chỉ cần Cửu Nương..."
Trần Bình An đứng lên, muốn đi cửa sảnh lớn ngắm cảnh. Rượu ngon gần trong gang tác không uống được, chung quy nhìn mà thấy phiền lòng.
Ngay lúc này, Chung Khôi sợ hãi ngồi thẳng người, một bộ áo sam xanh đột nhiên chắn động, mùi rượu cả người không còn sót lại chút gì.
Vị thuỷ thần nương nương kia thì bộp một tiếng, đầu đập ở trên bàn, hơi nghiêng đi, ngủ thật say.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại.
Chỉ có một bóng lưng chiều cao bậc trung, mặc nho sam.
Chung Khôi chắp tay hành lễ,"Đệ tử Chung Khôi, bái kiến tiên sinh."
Người nọ giọng hùng hậu, chậm rãi nói: "Một vị tạp dịch đệ tử ngoại môn của Phù Kê tông, đoạn thời gian trước, trong lúc vô tình gây ra một mối họa lớn, sau khi tin tức truyền đến thư viện, không chờ chúng ta trủ tính xong, đối phương tựa như đã phát hiện không ổn, đó là một con đại yêu thượng ngũ cảnh, sơn môn Phù Kê tông bị nó bị phá huỷ non nửa, hai vị Ngọc Phác cảnh của Phù Kê tông, một chết một bị thương, đại yêu bị thương nặng, ý đồ bỏ chạy về hướng Tây hải, cũng may bị tông chủ Thái Bình sơn chạy tới sớm nhất ngăn lại, nhưng các yêu ma Thái Bình sơn trấn áp ở đáy giếng mấy ngàn năm, thế mà vừa vặn vào lúc này chạy ra hơn phân nửa, hôm nay toàn bộ trung bộ Đồng Diệp châu rung chuyển không thôi."
Sắc mặt Chung Khôi ngưng trọng, "Tiên sinh, đệ tử nên làm như thế nào?"
Người nọ cười lạnh nói: "Dù sao không phải hơn nửa đêm uống rượu giải sầu."
Chung Khôi cúi đầu,"Đệ tử biết sai."
Người nọ thở dài một tiếng,"Trước khi trời sáng, xuất phát đi Thái Bình sơn, đến lúc đó ngươi cùng toàn bộ đệ tử thư viện đều phải nghe theo đạo sĩ Thái Bình sơn điều khiển, không thể dựa vào thân phận thư viện làm theo ý mình, nghe rõ chưa? !"
Chung Khôi gật đầu nói: "Đã biết."
Chung Khôi muốn nói lại thôi.
Nam tử nho sam hẳn chính sơn chủ thư viện Đại Phục lắc đầu nói: "Bao vây tiễu trừ con đại yêu đó, chỉ có tu sĩ thượng ngũ cảnh mới có tư cách."
Chung Khôi im lặng.
Nam tử nho sam cuối cùng nói: "Chung Khôi, ngươi phải cần thận làm việc, tai họa này, ai cũng có khả năng thân tử đạo tiêu, dù là ta cũng không ngoại lệ.”
Chung Khôi gật gật đầu, đột nhiên ý thức được một sự kiện,"Trần Hồ Nhi?"
VỊ thánh nhân nho gia kia do dự một phen,"Có thể tạm thời gác lại."
Ánh mắt Chung Khôi phức tạp.
Pháp tướng thánh nhân giá lâm Bích Du phủ đã trong tích tắc tiêu tán rời đi.
Trần Bình An đứng ở bên kia cửa, trợn mắt há hốc mồm.
Phù Kê tông, Thái Bình sơn. Đèều là tông môn Đồng Diệp châu Trần Bình An vừa vặn tương đối quen thuộc, nhát là vị tiên tử Kính Tâm trai kia của Ngẫu Hoa phúc địa, thân phận chân thật chính là nữ quan Thái Bình sơn tên là Hoàng Đình.
Điều khiến người ta không thể tưởng tượng nhát là con đại yêu kia, thế mà khiến đôi thần tiên quyến lữ đó của Phù Kê tông một chết một bị thương?
Chung Khôi đứng lên, nhìn về phía Trần Bình An.
Trần Bình An nghi hoặc khó hiểu,"Làm sao vậy?"
Chung Khôi cười khổ nói: "Ta có thể sẽ có một thỉnh cầu làm khó người ta."
Trần Bình An lập tức biết ý tưởng của Chung Khôi,"Là cây trùy Tiểu Tuyết kia?"
Sau đó Trần Bình An lắc đầu.
Sắc mặt Chung Khôi ảm đạm, chỉ là cũng cảm thấy đúng tình lý.
Trần Bình An cười nói: "Không thể tặng ngươi, nhưng có thể cho ngươi mượn."
Chung Khôi hỏi: "Thật sao? ! Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, lần này chém giết hung hiểm vạn phần, đừng nói là Chung Khôi ta, dù là tiên sinh nhà ta cũng sẽ có khả năng chết, ngươi không sợ cho ta mượn trùy Tiểu Tuyết, giúp ta hạ bút hữu thần, nhưng nó nói không chừng ngày nào đó sẽ hủy ở trong chiến trận? Không sợ Chung Khôi ta cho dù không chết, sau chuyện cứ như vậy quyt nợ không trả?"
Trần Bình An chớp chớp mắt, vươn bốn ngón tay.
Chung Khôi cười ha ha nói: "Đã hiểu, để tay lên ngực tự hỏi."
Trần Bình An đột nhiên nhớ tới một vấn đề,"Đề chân thân ta đến Bích Du phủ này? Ba trăm dặm đường thủy, cần tốn không ít thời gian. Không bằng một mình Chung Khôi ngươi, trực tiếp đi dịch quán bờ sông lấy trùy Tiểu Tuyết?" Chung Khôi nghĩ nghĩ,"Có thể bảo thuỷ thần nương nương ởi mang chân thân của ngươi đến, rất nhanh, bởi vì có một số việc ta cần làm ở tòa Bích Du phủ này, không thích hợp cho người ngoài nhìn tháy."
Chung Khôi vừa nói vừa ởi đến trước bàn, ngón tay gõ mặt bàn,"Thuỷ thần nương nương, còn giả bộ ngủ à?"
Nàng cười ngồi dậy, rời khỏi bàn rượu, Giờ ta đi đón chân thân vị công tử này về đây. Chỉ là làm phiền chân thân công tử, ở sau khi ta đếm mười tiếng, nhảy vào trong nước Mai Hà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận