Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1392 - Tha Hương Gặp Đồng Hương (2)



Chương 1392 - Tha Hương Gặp Đồng Hương (2)




Triều đình Thanh Loan quốc đã hoả tốc điều động nhân thủ khắp nơi, điều tra việc này, cũng có một đội ngũ do quan viên Hình bộ kinh nghiệm tra án phong phú, tiên sư triều đình cung phụng, giang hồ danh túc tạo thành, ngay lập tức tiến vào dịch quán chỗ Trịnh Quỳ.
Nhưng vẫn ngăn không được tình cảm quần chúng phẫn nộ, vô số sĩ tử thư sinh vây chặn dịch quán hoàng đế Trịnh Quỳ ngủ lại. Nếu không phải nha dịch kinh thành ngăn trở, cùng với đại đô đốc Vi Lượng tự mình phái hai trăm giáp sĩ tinh nhuệ như hổ rình mồi, không để mặc cho thế cục thối nát hơn thêm, nếu không hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, những người đọc sách tay trói gà không chặt kia, đương nhiên chỉ có thể là bị ái phi Trịnh Quỳ một trong tứ mị đánh chết ngay tại chỗ.
Mị Trư Viên Dịch phát lời, cô và Đại Trạch bang Trúc Phụng Tiên đều là một trong tứ đại tông sư chém giết một hồi, nếu như cô thua, gáo nước bẩn này, Khánh Sơn quốc nhận, nhưng nếu cô thắng, sĩ tử Thanh Loan quốc lúc trước ở ngoài dịch quán ồn ào lung tung, mỗi người phải quỳ gối ngoài dịch quán dập đầu xin lỗi.
Mà lão ma đầu Trúc Phụng Tiên đồn đãi từng đánh một chiếc xe ngựa màu đỏ tươi, ở trên giang hồ mấy nước nhấc lên gió tanh mưa máu, quả thật gần đây ở kinh thành, tá túc ở tòa đạo quan nào đó.
Sau đó ở ngày hôm qua, Trúc Phụng Tiên mà ba mươi năm trước ác danh rõ ràng nay đã tái xuất giang hồ, thế mà lại là lấy thân phận anh hùng hào kiệt đứng đầu Thanh Loan quốc, đúng hẹn mà tới dịch quán, cùng Mị Trư Viên Dịch làm một trận sinh tử chiến.
Trúc Phụng Tiên từ khi cưỡi xe ngựa rời khỏi đường cái, đến ven đường đã có vô số dân chúng kinh thành và người trong giang hồ Thanh Loan quốc phất cờ hò reo vì người này.
Chỉ là đạo cao một thước ma cao một trượng, Trúc Phụng Tiên vốn được gửi gắm kỳ vọng cao, thế mà lại lực chiến không địch lại Mị Trư kia, cuối cùng bị thương nặng, thua Viên Dịch xếp thứ hai trong tứ đại tông sư. Bị Viên Dịch cả người đẫm máu lại không đáng ngại tùy tay túm cổ Trúc Phụng Tiên, nghênh ngang đi đến cửa chính dịch quán, nhìn quét mọi người bốn phía đã kinh hãi, mang Trúc Phụng Tiên đã xụi lơ ngất đi ném ra đường cái, bỏ lại một câu, ngày mai đừng quên dập đầu.
Trúc Phụng Tiên được đệ tử Đại Trạch bang rưng rưng đặt vào thùng xe, rời khỏi dịch quán quay về tòa đạo quan kia cứu chữa.
Ngoài dịch quán, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Ngoài đạo quan, tiếng mắng không dứt.
Trong tiệm sách đúng dịp nghe được quá trình vụ sóng gió này, Trần Bình An tiếp tục tìm sách.
Bùi Tiền không tim không phổi, chỉ cảm thấy Trúc Phụng Tiên kia thật sự là thê thảm, bản lãnh không cao, còn thích làm náo động, không biết tránh ở trong đạo quan không ra? Giờ không phải cho Mị Trư hơn hai trăm cân kia đánh cho sống chết không biết, huống hồ anh danh một đời cũng không còn, dựa theo bản diễn nghĩa kia miêu tả phong mạo giang hồ, võ lâm phân tranh, người lăn lộn giang hồ, không có thanh danh, cũng không chẳng khác nào không còn mạng? Tiếc hận duy nhất của Bùi Tiền chính là lúc trước lên núi Kim Quế quan, bọn họ còn từng ở tòa phủ đệ lớn mà Trúc Phụng Tiên dựng giữa sườn núi cho cháu gái lão, là người có tiền lại hào phóng, nó rất vừa ý, đáng tiếc bây giờ xem ra, cho dù Trúc lão nhân mệnh cứng, ở đạo quan bên kia chưa chết, nhưng lần sau hai bên chạm mặt, nó nhắm chừng cũng đừng nghĩ ăn chực của lão đầu kia nữa.
Lần đó hai đám người ngẫu nhiên gặp gỡ, đầu tiên là cùng nhau trú mưa, sau đó cùng nhau lên núi, cuối cùng cháu gái lão nhân Trúc Tử Dương, và thiếu nữ Yên Chi trai Vân Tiêu quốc Lưu Thanh Thành, cùng nhau trở thành đệ tử đích truyền của Kim Quế quan lão thần tiên Trương Quả.
Bùi Tiền và Trần Bình An từ bên cạnh xem buổi lễ thu đồ đệ đó, có thể nói lễ nghi phiền phức, tốn thời gian gần một canh giờ. Đến cuối cùng Bùi Tiền xem mà đau đầu, làm hại nó còn phải làm khúc gỗ không nhúc nhích, cảm thấy so với chép sách còn mệt hơn.
Trần Bình An đi ra khỏi tiệm sách, lúc giữa trưa đứng ở trên bậc thang, nghĩ sự tình.
Chu Liễm nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu gia, nói như thế nào?”
Thạch Nhu tiếng lòng căng thẳng, trong lòng mặc niệm, đừng xen vào, tuyệt đối đừng dính vào vũng nước đục.
Trần Bình An đáp án, khiến Thạch Nhu mừng lo nửa nọ nửa kia.
Trần Bình An nói: “Đi thăm Trúc Phụng Tiên một chút, nếu bị thương nặng, trên người ta vừa vặn có chút đan dược, tặng đan dược xong gặp người xong, chúng ta sẽ rời khỏi đạo quan.”
Chu Liễm tán thưởng: “Thiếu gia có tình có nghĩa, mấu chốt là còn rất trầm tĩnh.”
Bùi Tiền trừng mắt nói: “Ngươi cướp lời của ta làm cái gì, lão đầu bếp ngươi nói xong rồi, ta làm thế nào?”
Chu Liễm không khách khí nói: “Làm thế nào? Đi ăn phân, không cần ngươi tiêu tiền, đến lúc đó nếu chưa ăn no nói, đánh tiếng với ta, trở về quán trọ, ở ngoài nhà vệ sinh chờ ta là được, cam đoan nóng hầm hập.”
Bùi Tiền trợn mắt nói: “Thực ghê tởm.”
Trần Bình An không để ý tới một già một trẻ hằng ngày đấu pháp, hỏi đường xong, bước đi về hướng tòa đạo quan kinh thành trong một đêm thanh danh lan truyền lớn kia.
Đi đại khái hơn nửa canh giờ mới tới gần đạo quan, bên ngoài tường vây thưa thớt có mấy người, có người ném cục đá mắng to vài câu rồi chạy, càng nhiều vẫn là đến xem náo nhiệt, ở ngoài đạo quan dạo chơi một vòng thì hài lòng, còn có vài người trong giang hồ nghe tin chạy tới, hẳn là phần nhiều là cha ông tổ tông từng nếm đau khổ ở trong tay Đại Trạch bang, trái lại không dám chửi ầm lên, lại càng sẽ không ngu ngốc đi đánh rắn giập đầu, dù sao lão ma đầu Trúc Phụng Tiên sống chết chưa biết, nhưng còn có vài tên đệ tử hung danh hiển hách ở lại đạo quan, cho dù xách riêng ra một người, đã đủ cao thủ võ lâm Thanh Loan quốc tầm thường uống no rượu phạt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận