Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1507 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (6)



Chương 1507 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (6)




Luyện khí sĩ đáng thương còn lại nửa cái mạng kia bị Mã Khổ Huyền một cước giẫm lên trên ngực, Mã Khổ Huyền mỉm cười nói: “Người xấu là làm như thế sao? Làm người xấu rồi, tốt xấu cũng phải có chút tầm mắt chứ, chuyện này còn cần ta dạy ngươi hay sao?”
Mã Khổ Huyền một cước đạp thủng xuyên qua lồng ngực người kia rồi tiếp tục đi đường.
Nhưng không ngờ trong số người thân của vị phụ nhân quần áo xốc xếch kia có một thiếu niên cảm thấy rất nhục nhã nên phẫn nộ chất vấn Mã Khổ Huyền vì sao không giết người cuối cùng, đây không phải nuôi hổ gây họa sao? Mã Khổ Huyền bèn một quyền đánh chết thiếu niên kia, lúc này mới đi băng qua đoàn xe câm như hến, chỉ quẳng lại một câu: “Người ngốc phạm phải chuyện ngốc còn đáng chết hơn cả người xấu.”
Sau khi đi xa, vị tu sĩ binh gia Chân Võ Sơn kia hiện thân, chau mày nói: “Thiếu niên kia vô tri, tội không đáng chết.”
Mã Khổ Huyền cười nói: “Lúc đầu lẽ ra tất cả mọi người sẽ phải chết, chẳng lẽ không nên cảm ơn ta khó có được một lần hành hiệp trượng nghĩa hay sao?”
Phụ nhân kia nằm sấp lên trên thi thể của con trai gào khóc, bà ngập tràn cừu hận và sự e ngại với người trẻ tuổi điên cuồng xem mạng người như cỏ rác kia.

Môn phái tiên gia cách kinh thành Đại Ly gần nhất, Trường Xuân Cung.
Canh phòng nghiêm ngặt.
Hoàng tử Tống Hòa và mẫu thân của hắn đứng trên đỉnh núi, cười hỏi: “Hoàng thúc muốn soán vị sao?”
Không lâu sau Tống Hòa đã tự lắc đầu, nói: “Cũng không cần phải phiền toái như vậy chứ? Trực tiếp tạo một ra vụ ám sát không phải là được rồi hay sao? Tử sĩ Đại Tùy, dư nghiệt của vương triều Lư thị đều không ổn à? Mẫu thân, con đoán chừng lúc này, đừng nói là biên quân Đại Ly, cho dù là trên triều đình cũng có không ít người đang khuyến khích hoàng thúc đăng cơ. Phần lớn người hướng về con và mẫu thân đều là quan văn, không được việc.”
Vị phụ nhân mất đi tất cả quyền thế ở Đại Ly kia mỉm cười nói: “Hòa Nhi, đừng khinh thường hoàng thúc của con như vậy. Người ta dã tâm lớn, không quá coi trọng một chiếc long ỷ.”
Tống Hòa không tin tưởng cho lắm
Có coi trọng hay không là một chuyện, vương triều thế tục, ai mà ghét bỏ long ỷ cấn mông chứ?
Phụ nhân an ủi: “Cả triều Đại Ly, lòng dân có thể dùng được.”
Tống Hòa quay đầu qua: “Lòng dân? Mẫu thân, không phải người luôn nói thứ đó đều là sâu kiến ngu muội vô tri hay sao?
Phụ nhân che miệng cười yêu kiều: “Những lời thế này, mẹ con chúng ta tâm sự không sao, nhưng ở những trường hợp khác, nhớ lấy là biết thì cứ biết, chứ không thể nói ra. Sau này chờ con làm cửu ngũ chí tôn quân lâm một châu, cũng phải học được cách giả ngu. Với vị hoàng thúc anh minh thần võ của con là như thế, với văn võ cả triều cũng là như thế.”
Tống Hòa hỏi: “Vậy với người trên núi thì sao?”
Phụ nhân đúng là hơi do dự.
Tống Hòa nói: “Thật ra con cũng không rõ, tại sao phụ hoàng vẫn luôn muốn phân cao thấp với đám thần tiên kia, nếu con là Luyện khí sĩ, nhất là người cảnh giới cao, ai mà thích bị một quân chủ nhân gian vướng víu tay chân chứ? Nếu như sau này con thật sự làm hoàng đế rồi, nếu như con thay đổi quốc sách cố định, người nói xem sẽ có nhiều thế lực tiên gia quy hàng với con, ai nấy đều quay chung quanh long ỷ kia của con hay không? Nói không chừng con có thể mượn chuyện này dần dần ngăn cản được quốc sư và hoàng thúc?”
Phụ nhân mặc cung trang dáng người nhỏ bé lại cực kỳ lung linh động lòng người thở dài một hơi: “Hòa Nhi, những lời nói ngốc nghếch thế này sau này đừng nói nữa, tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tống Hòa ồ một tiếng: “Được thôi, nghe mẫu thân là được.”
Phụ nhân nở nụ cười xinh đẹp.
Chuyện này thì Hòa Nhi rất khiến người ta thích, ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mẹ con mọi chuyện cùng chung một lòng.
Về phần chuyện khác kia.
Bà tận lực không để mình suy nghĩ nhiều tới.

Long Tuyền Kiếm Tông.
Nguyễn Tú đứng trong viện của mình, ăn bánh ngọt mua được từ trong ngõ Kỵ Long.
Một bên viện, gà con lớn lên thành gà mái, sinh ra một ổ gà con con, gà mái và gà con đều càng ngày càng nhiều.
Con chó vườn thông minh thành tinh kia có dấu hiệu chiếm núi làm vua rồi, giương oai ở bên trong núi lớn phía Tây, may mà đã từng nếm trải đau khổ cho nên không dám làm càn quá mức, thấy người giữa chợ là ngoan ngoãn cụp đuôi ngay.
Nguyễn Tú ăn xong bánh ngọt rồi thì thu khăn thêu lại, vỗ vỗ tay.
Vụt qua rồi biến mất.
Đi đến cái vách đã có bốn chữ “Thiên khai thần tú” không biết là ai khắc ra, nàng đi từ đỉnh vách đá xuống dưới.
Đi đến bên dưới vách đá rồi, lại trở về theo đường cũ.

Hôm nay, Trần Bình An mang theo Lý Bảo Bình và Bùi Tiền đến kinh thành Đại Tùy dạo chơi.
Thôi Đông Sơn đứng bên trong thư phòng của mình, liếc mắt nhìn những cuốn sách tiên gia tùy tiện chất đống kia, lại nhìn đống sách vở mà Trần Bình An mượn tới từ tàng thư lâu.
Trên bàn sách còn có đao khắc của Trần Bình An và vài mảnh thẻ tre, đều là vì để thuận tiện trích ra những câu chữ bên trong mấy cuốn sách đó, vẫn chưa cất đi
Thôi Đông Sơn có chút vui vẻ.
Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe xem nơi này như địa bàn của mình.
Không phải là Trần Bình An không có dấu hiệu như thế hay sao?
Nhưng mà Thôi Đông Sơn hôm nay vẫn có chút tâm trạng không quá vui vẻ, vô duyên vô cớ, càng khiến Thôi Đông Sơn cảm thấy bất đắc dĩ.
Những chuyện có thể làm, hắn đã âm thầm làm rồi.
Nhưng vẫn có vẻ rất khó.
Hắn bèn rời khỏi thư phòng, đi đến hành lang trúc xanh bên kia ngồi xếp bằng xuống, lòng bàn tay chống sàn nhà, mỉm cười: “Nhóc con, ra đi.”
Sau đó thì Thôi Đông Sơn đột nhiên nhấc tay áo lên.
Một nhóc con bị túm ra ngoài, đầu nó choáng váng, người lung la lung lay.
Sau khi người tí hon hoa sen phát hiện là Thôi Đông Sơn thì muốn chạy trốn về dưới mặt đất.
Kết quả phát hiện dù nó nhảy nhót thế nào thì cũng không thể nào làm được, bèn muốn chạy ra hành lang, đến sân nhỏ bên kia thử coi sao.
Chỉ là hình như đầu của nó đụng vào vách tường, ngã lại chỗ hành lang.
Thôi Đông Sơn cười ha ha: “Đồ ngốc.”
Người tí hon hoa sen ngồi ở trên mặt đất, cúi đầu xuống.
Thôi Đông Sơn nhìn nó, là nhớ tới bản thân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận