Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1202: Đi Đến Lão Long Thành (2)

Chương 1202: Đi Đến Lão Long Thành (2)Chương 1202: Đi Đến Lão Long Thành (2)
Chương 1202: Đi Đến Lão Long Thành (2)
Nói tới luyện đan, Lục Ủng thần thái sáng láng, so với lúc đứng ở bên cạnh Khương Thượng Chân thì tưởng như hai người: "Tâm là thứ đứng đầu trong con người, tướng soái trăm thần. Chỉ là xưa nay tâm khó định, Phật gia có câu tâm viên bát định, ý mã bốn trì, cho nên trong tu hành mới có Linh sơn buộc ngựa, Ngọc phủ tỏa tâm viên. Tọa Vong đan này của ta rất khó luyện thành, dù may mắn luyện thành, một lò dùng chất liệu cho mười viên, thành quả tối đa chỉ mới ba bốn viên mà thôi. Sở dĩ nó được rất nhiều Địa Tiên Đồng Diệp Châu hoan nghênh là bởi trong đó có một diệu dụng mà tiên sư luyện đan nhà khác không làm được, Tọa Vong đan xuất phát từ tay Thanh Hỗ cung Lục Ung ta như là môn thần mà bách tính dưới núi dán lên cửa, che chở tâm quan tu sĩ!”
Trần Bình An tán thán tự đáy lòng, nói: "Dưỡng ra môn thần ở trong tâm, có thể nói chỉ thần tiên mới làm được."
Lục Ung rất là hưởng thụ, vuốt râu mà cười.
Hắn tự nhiên không phải "Vừa lúc” luyện ra lô Tọa Vong đan. trên thực tế Đan này muốn luyện ra được, ngoại trừ một đống lớn thiên tài địa bảo thì còn phải đợi chờ thiên thời, hao phí "địa lợi”, cũng chính là vận số sơn thủy Thanh Cảnh Sơn. Không phải vậy thì làm sao khiến cho Kim Đan Nguyên Anh Địa tiên Đồng Diệp Tông đều đến tranh đoạt? Về phần vì sao thần tiên luyện đan nơi khác luyện không ra, ngoại trừ thuật luyện đan của Lục Ủng quả thực cao minh, Thanh Cảnh Sơn ấn chứa vận số sơn thủy độc đáo cũng là yếu tố rất quan trọng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao lục địa thần tiên khai tông lập phái và sáng lập phủ đệ đều phải cực kỳ thận trọng.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Nếu Địa tiên Đồng Diệp Châu đều coi nó như trân bảo, như vậy võ phu thuần túy lục thất cảnh cũng có thể dùng để củng cố hồn phách?"
Lục Ung sửng sốt thoáng chốc rồi gật đầu nói: "Đương nhiên, chỉ là Tọa Vong Đan của Thanh Hỗ cung ta, nếu mà cho những mãng phu kia chẳng phải vô cùng đáng tiếc, không khác gì trâu nhai mẫu đơn."
Trần Bình An cười hỏi: "Cung chủ nói với ta về Tọa Vong đan này, ý là muốn nể mặt Khương Thượng Chân, lấy giá cả hơi tháp bán cho Trần Bình An ta?" Lục Ủng giật thót tim.
Kẻ này dám gọi thẳng tên Khương Thượng Chân.
Lục Ung mặt không đổi sắc: "Trần công tử không khỏi quá xem thường Thanh Hỗ cung, giao tế cùng bằng hữu nói gì tới giá cả, lò đan dược này kể ra cũng đúng dịp, Trần công tử vừa khéo đi đến Thiên Khuyết phong, sau khi ta đưa công tử và gia chủ Khương thị đi thì giống như được trời giúp! Lần đầu tiên luyện ra sáu viên, là lần đầu tiên trong mấy trăm năm Lục Ung ta luyện đan đến nay, phúc duyên như thế, cả đời cũng chỉ có hai lần, trong tối tăm đều có thiên ý, có thể thấy Trần công tử và Thanh Hỗ cung, và cá nhân Lục Ủng ta tuyệt đối là rất có duyên phận, cơ duyên Đại Đạo ở đó, ta nào dám giấu giềếm? Cho nên mới vì Trần công tử mà lấy ra sáu viên Tọa Vong đan!"
Bùi Tiền hơi hơi há hốc mồm.
Mẹ nó, trên đời còn có gã trợn mắt bịa chuyện ghê hơn cả mình?
Công phu vỗ mông ngựa của lão thần tiên này, nó có thể học tập theo a, so với nó thì có vẻ càng thêm giống "người đọc sách" hơn.
Lục Ủng đại khái cũng cảm thấy ngôn từ mình dùng có chút "mất hỏa hầu", tỏ vẻ đau lòng nói: "Tuy là Đại Đạo chỉ dẫn, không thể không hành sự thuận theo thiên ý, nhưng ta cũng thấy hơi tiếc của, chỉ hy vọng sau này Trần công tử có thể nói tốt vài câu cho Thanh Hỗ cung ta trước mặt gia chủ Khương thị. Việc kinh doanh của Khương thị phân bố khắp hơn phân nửa Đồng Diệp Châu, nói không chừng về sau Thanh Hỗ cung ra lò linh đan diệu dược sẽ có thể từ chỗ đó bù được sáu viên Tọa Vong đan này. Thế nên Trần công tử cứ tự nhiên nhận lấy, lui một vạn bước mà nói, dù gia chủ Khương thị xem thường năng lực sản xuất của Thanh Hỏ cung. Thanh Hồ cung có thể trở thành bằng hữu của Trần công tử, vậy cũng là không lỗ rồi!"
Bùi Tiền tranh thủ thời gian cho Lục lão nịnh, à không đúng, là đưa cho Lục lão thần tiên thêm một chén trà.
Trần Bình An tất nhiên còn suy nghĩ càng nhiều hơn.
Tỷ như liên quan đến Khương Thượng Chân, cùng với việc kinh doanh của Khương gia và năng lực sản xuất của Thanh Hồ cung.
Sáu viên Tọa Vong đan này, thật ra tương đối phỏng tay.
Trần Bình An thoáng suy nghĩ một lát rồi dự định sẽ khéo léo từ chối, nếu đổi Khương Thượng Chân thành Lão Long thành Phạm gia, nói không chừng còn có thể thương lượng được, chuyện làm ăn vốn là song phương cùng thắng, nhưng mà Trần Bình An không muốn qua lại quá nhiều với Khương Thượng Chân.
Thế là Trần Bình An mở miệng nói: "Ý tốt của Lục cung chủ, ta tâm lĩnh vạn phần, chỉ là lò Tọa Vong đan này giá trị liên thành, không dám đoạt vật yêu của người. Còn nữa, thật ra quan hệ giữa ta và Khương Thượng Chân rất bình thường... Chẳng qua về chuyện Lục cung chủ tặng đan, ta có thể gửi thư cho Ngọc Khuê tông Khương Thượng Chân nói rõ việc này, tuyệt không khiến Lục cung chủ khó xử."
Lục Ung thần sắc tự nhiên, tựa hồ đang cân nhắc lợi hại.
Đáy lòng lại không khỏi ảo não mình vẽ rắn thêm chân.
Đáng ra không nên động tiểu tâm tư, muốn Trần Bình An nghe huyền mà biết nhã âm (1), bắc cầu dắt mối với Khương thị cho Thanh Hồ cung.
(1): nghe nhạc hiệu đoán chương trình
Dưới lầu một đáy thuyền, có vị tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cửa số, sắc mặt âm trầm. Tên Lục Ung ngu xuân này, đúng là không biết chết sống.
Trong phòng còn có một vị nữ tu dung mạo xuất sắc, sắc mặt hơi trắng tái, chính là vị Kim Đan Địa tiên lúc trước thiếu chút bị Khương Thượng Chân vỗ chết ở Thiên Khuyết phong.
Còn tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cửa số thi trên Chướng Nhãn pháp kia chính là Khương Thượng Chân lúc này đã lẻn vào trong thuyền, đột nhiên hắn nảy sinh ý tưởng, sau khi khai đàn giảng học ở Thanh Hỗ cung xong lại không lập tức quay về Ngọc Khuê Tông, mà len lén mò lên thuyền, trực tiếp tìm tới vị nữ tu Kim Đan đáng thương kia. Trong khoảnh khắc khi nàng bực bội đi ra mở cửa, thấy được là Khương Thượng Chân với khí cơ hoàn toàn ấn giấu, kẻ sau sợ đến mức thiếu chút quỳ xuống đất xin tha.
Khương Thượng Chân không có ÿý định hiện thân trước mặt Trần Bình An, cũng không có bất kỳ ý đồ nào khác.
Dây dưa dài dòng trong chuyện liên quan đến căn bản đại đạo trước nay luôn là tối ky trong tu hành, giọt nước có thể phá tâm cảnh, chấm bùn có thể làm bản cả Kim Thân, không thể không cần thận.
Chỉ chờ Lục Ung xuất hiện làm thỏa đáng chuyên hắn dăn dò, sau đó hắn sẽ trở về Ngọc Khuê Tông, một đống lớn rắc rối đang còn cần hắn đi xử trí, tỷ như "con trai độc nhát" Khương Bắc Hải, cái đứa to gan lớn mật tự tiện chủ trương đó, Khương Thượng Chân chỉ hận không thể cắt ngang tay chân đứa phá gia chi tử này, ném vào Vân Quật Phúc Địa đời đời kiếp kiếp làm tên khát cái. Xem ra một giáp mình không ở trong gia tộc đã khiến gia hỏa chí lớn nhưng tài mọn này quên hết cả trời đắt.
Với tu sĩ thượng Ngũ Cảnh, muốn có con không hề dễ dàng, xa xa không được như tu sĩ trung Ngũ Cảnh, chỉ cần muốn khai chi tán diệp thì có thể con cháu đầy đàn.
Trên lầu, Lục Ung không dám có suy nghĩ gì nhiều hơn, rốt cuộc hắn chỉ muốn tặng Tọa Vong đan.
Chỉ là vạn sự khởi đầu nan, tiếp sau cũng chưa hẳn đơn giản, một bước đi nhằm, càng lúc càng khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận