Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 957: Giang Hồ Hiểm Ác (1)

Chương 957: Giang Hồ Hiểm Ác (1)Chương 957: Giang Hồ Hiểm Ác (1)
Chương 957: Giang Hồ Hiểm Ác (1)
Đạo sĩ trẻ tuổi đang muốn nói chuyện, Đào Tà Dương lắc đầu nói với hắn: "Hoàng Thượng, đừng khuyên ta, ý ta đã quyết!"
Lão đạo nhân than thở một tiếng, mang theo đồ đệ cùng huynh muội Hoàn thị, cùng nhau giết tới hướng cửa bắc Phi Ưng bảo gần đây.
Đào Tà Dương ngồi xếp bằng, mặt hướng về phía đại môn từ đường, bắt đầu lấy cổ tay áo chà lau trường đao.
Hoàng Thượng đi theo sư phụ bọn họ bôn chạy, tầm mắt mông lung, thủy chung không dám quay đầu nhìn lại võ phu trẻ tuổi kia.
Hoàn Thục đột nhiên quay đầu, nhìn phía bóng lưng nam nhân khốn khổ quen thuôc kia, không đành lòng, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, đến bên miệng, đã tan thành mây khói.
Giữa lúc sinh tử, bộc lộ tình cảm chân thật nhát.
Cô gái trẻ tuổi bị huynh trưởng lôi đi, không dừng lại nữa.
Đào Tà Dương cúi đầu, nhìn vào gương mặt chiếu rọi trên thân đao sáng như tuyết, nhếch nhếch khóe miệng, vẫn là không thích a.
Khi quỷ anh bị Lục Đài dùng trúc phiến đâm một nhát thấu tim, tiếng kêu rên truyền ra khỏi thính đường lầu chính, phía trên biển mây màu đen bên ngoài lâu, bát chấp hai thanh phi kiếm còn đang tùy ý bay vút, lão giả đội mũ cao lại lần nữa hiện thân, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cả người buồn bực khiến cho Ngũ nhạc quan cũng bắt đầu run rấy, biển mây hầu như đã bao phủ tới nóc nhà cao nhất, lại quay cuồng như nước SÔI.
Lão nhân giận dữ hét lên với lầu chính bên kia: "Phé vât. phé vật! Giữ ngươi lại còn tác dụng gì?!"
Lão nhân đội mũ cao vươn một bàn tay, đột nhiên nắm chặt.
Bên trong đại đường, nam tử phát trần khổ sở ứng đối hai thanh phi kiếm, khi mới học đạo, vốn dĩ sớm đã bị lão nhân dùng bí pháp sư môn khống chế, giờ phút này trái tim hắn không hề có dấu hiệu mà nỗ tung, sau đó nháy mắt hồn phi phách tán, cốt nhục chia lìa, toàn bộ máu tươi đều bị bóc ra sạch sẽ, hóa thành một đống lớn tinh hồng huyết cầu, bằng mọi giá va chạm xông ra ngoài, khí hải một vị Quan Hải cảnh bạo liệt, cũng đã khiến cho tòa phù trận bị Lục Đài cưu chiếm thước sào (1) nổ tung tóe, lung lay sắp đổ, đợi cho máu tươi phun ào ào ra phía ngoài, coi như chim mỏi bay về tổ, ý đồ lược hướng lão nhân nơi biển mây bên ngoài lâu.
(1) Chim cưu ở tổ chim thước. Tỉ dụ không phải khó nhọc mà được hưởng sẵn chỗ tốt.
Lục Đài nhíu nhíu đầu mày, thu hồi Châm Tiêm Mạch Mang, để tránh bị dính phải những máu tươi dơ bản này, đến lúc này đã có thể không cần hao phí thiên tài địa bảo mà vẫn được thoải mái như vậy, không còn rưới linh khí vào phù trận, vì thế máu tươi như một cái khe nước, mở rộng thành một hà đạo mảnh mai, từ đại đường lan tràn đến lão nhân đội mũ cao phía trên biển mây, ùa vào bên trong lòng bàn tay lão giả.
Lão nhân như kẻ đói được chắc bụng một chút, hai mắt huyết quang nở rộ, hai tay huy phát tay áo, hai luồng khí cơ đỏ tươi từ trong tay áo mãnh liệt mà ra, trong lúc nhất thời cương phong mãnh liệt, Mùng Một Mười Lăm hai thanh phi kiếm phiêu tán chung quanh biển mây.
Lão nhân đội mũ cao sắc mặt dữ tợn, cúi đầu nhìn ngọn núi cao trung ương chưa chạm đất kia, giận dữ nói: "Chết tới nơi còn giãy giụa! Vốn đang nghĩ quỷ anh mới sinh, khẩu vị không đủ, mới đặt ngươi ở dưới đĩa mài núi cao, từng chút một ép lấy tinh huyết, nếu hiện tại làm hại lão phu mọi sự kết thúc, lão phu cũng không cần chú ý như vậy nữa! Đi chết đi!" Lục Đài đã đi tới đài ngắm cảnh của lầu chính Phi Ưng bảo, khống chế hai thanh phi kiếm lược hướng lão nhân nơi biển mây, vui sướng cười to nói: "Lão tặc! Thái Bình Sơn ta chờ đợi ngày này đã thật lâu!” Lão nhân nghiêm sắc mặt, lập tức điên cuồng cười to nói: "Cho dù hôm nay lão phu chết ở chỗ này, cũng muốn hai vị tu sĩ thiên tài Thái Bình Sơn các ngươi chôn cùng!”
Lão nhân một tay huy phát tay áo không ngừng, kiệt lực ngăn trở Mùng Một Mười Lăm, Châm Tiêm Mạch Mang bốn thanh phi kiếm ám sát, một tay nắm đám tay lại, hung mãnh nện xuống phía dưới: "Thằng nhóc con, có chết hay không? !"
Lục Đài ánh mắt khẽ biến, mặc niệm một tiếng "Đi", một dải băng sắc thái sáng lạn từ trên đài ngắm cảnh chợt lóe rồi biến mất, phối hợp với Phược Yêu Tác như kim giao quấn quanh ngọn núi, cùng nhau lôi kéo hướng lên trên, tuyệt đối không thể để cho tòa Trung Nhạc này hội hợp cùng với tứ nhạc đã cắm rễ đại địa, đến lúc đó Ngũ nhạc kết trận, Trần Bình An đừng nói là võ phu tứ cảnh, cho dù là thể phách lục cảnh, chỉ sợ đều phải bị nghiền áp thành một bãi thịt nát.
Lục Đài giận quát một tiếng,"Dâng lên cho ta!"
Ngọn núi bắt đầu rút lên trên vài thước.
"Liều mạng ai mà không biết chứ? !" Lão nhân đội mũ cao không hổ là sơn dã tán tu nỗi tiếng tàn nhẫn trứ danh hậu thé, tùy ý cười to lên, sau khi thu hồi bồ đoàn kia. nửa người dưới lập tức bắt đầu mục như củi khô, không ngừng có tro tàn phiêu tán, lão nhân vẫn như cũ không quan tâm, bắn tới tòa Trung Nhạc kia, sau khi hai chân chạm đến đỉnh núi, ầm ầm ép xuống, khiến cho ngọn núi đang bị đai lửng ngũ sắc cùng Phược Yêu Tác màu vàng trói buộc, thành công áp đến cùng!
Khi tòa Trung Nhạc này rơi xuống đất, cả tòa Phi Ưng bảo đều bắt đầu rung động không thôi, thế cho nên sơn mạch ngoài tòa thành cũng bắt đầu xuất hiện khe hở.
Phược Yêu Tác màu vàng dọc theo thế núi suy sụp rơi xuống đất, lão nhân đội mũ cao cười ha ha, đưa tay bắt một cái, đã nắm được Phược Yêu Tác trong lòng bàn tay.
Sau khi Ngũ nhạc tề tụ, trận pháp đã thành, bên đài ngắm cảnh bên kia, Lục Đài phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo bước máy bước về phía trước, thật vất vả đỡ lấy lan can, ngón tay khẽ nhúc nhích, gian nan mở miệng nói: "Trở về..."
Đai lưng ngũ sắc đang trói Trung Nhạc, cũng mát đi ánh sáng xán lạn, bắt đầu khôi phục nguyên hình, sau đó lao đi về hướng lầu chính bên kia, lão nhân trước mắt sáng ngời, lại đưa cánh tay tóm lấy, giật lấy dải băng nắm trong lòng bàn tay, vừa mới có được Phược Yêu Tác, giờ lại có được dải băng vừa liếc mắt một cái liền biết pháp bảo không thể nghỉ ngờ này, bị mình thu vào trong túi, trời không tuyệt đường người, lần này tuy vẫn phải chịu khổ, nhưng tốt xấu gì cũng không phải là mắt luôn vốn góc.
Lão nhân một lần nữa ngòi xếp bằng, bồ đoàn không không hiện lên, kinh qua trận này, chiếc mũ Ngũ nhạc quan linh khí đã loãng đi nhiều.
Nơi biển mây trên đỉnh đầu, chỉ có hai thanh phi kiếm của tên kiếm tu bên lầu chính kia, một lớn một nhỏ, còn đang giãy giụa, trước đó hai thanh phi kiếm nhỏ nhắn, lão nhân đội mũ cao thật ra vẫn luôn âm thầm quan sát, sau khi Trung Nhạc thành công áp chế thiếu niên kim bào kia, phi kiếm liền rơi xuống mặt đất, dừng ở bên trong hai hạng lộng xa xa, quá nửa là sẽ như vậy mà tiêu hủy, thật sự đáng tiếc.
Hôm nay đại cừu đã báo, lão nhân trong lòng có chút khoái ý, thứ nhất đã sắp không chống đỡ nỗi Ngũ nhạc chân hình trận pháp, thứ hai còn phải nhanh chóng lấy chiếc pháp bào màu vàng từ trên thi thể thiếu niên, sau đó nhanh chóng rời khỏi Phi Ưng bảo, miễn cho bị lão vương bát Phù Kê tông hoặc là Thái Bình Sơn cản lại chặn giết, bằng không sẽ giống như năm đó vậy, lại trở thành chó nhà có tang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận