Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1270: Đi Xa Đông Nam (3)

Chương 1270: Đi Xa Đông Nam (3)Chương 1270: Đi Xa Đông Nam (3)
Chương 1270: Đi Xa Đông Nam (3)
Trịnh Đại Phong nhìn sắc trời, mặt trời chói chang, lại nói sắc trời không còn sớm, còn về thu dọn hành lý. VỊ cô nương kia cắn môi, nhìn hán tử còng xách băng ghế, chạy trối chết, đột nhiên hỏi: "Trịnh chưởng quầy, cũng không hỏi xem ta họ gì sao?"
Trịnh Đại Phong rốt cuộc không mặt mũi nào đóng vai kẻ điếc nữa, chỉ đành dừng bước quay đầu,"Xin hỏi cô nương họ gì?"
Cô nương tươi cười, "Ta thích ăn gừng sống, cho nên họ Khương!”
Trịnh Đại Phong ngạc nhiên.
Nên trả lời tiếp như thế nào đây?
Chỉ nhìn trước đây cô từng nhiều lần đi tới đi lui nhưng không mở miệng, cũng đủ biết vị cô nương này là người tính tình dịu dàng hiểu lễ nghĩa, không thích dây dưa, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô xoay người, chào kiểu vạn phúc,"Hy vọng Trịnh chưởng quây thuận buồm xuôi gió."
Trịnh Đại Phong liền cười phát phát tay, từ biệt nàng.
Là một cô nương tốt. Trong màn đêm hôm nay, ở ngoại ô phía bắc Lão Long thành.
Một mộ phần nho nhỏ mới tinh, trên nắm mồ nhỏ còn có máy tờ giấy treo đỏ tươi dùng cục đá nhỏ đè lên.
Hán tử lưng còng ngồi xổm trước mộ phần, đốt một quyên sách, sau đó ở trước mộ phần bày ra mười ngọn đèn nhỏ, dầu thắp bên trong đen sì, tản mát ra từng tia từng luồng khí tức âm sát, chỉ là lại không có bắc đèn.
Thế này thì đốt đèn như thế nào?
Một vị âm thần bỗng dưng xuất hiện, lần lượt búng ngón tay về hướng những ngọn đèn kia, mười ngọn đèn theo thứ tự thắp sáng, nhìn kỹ, bắc đèn cao hơn tấc cực kỳ cổ quái làm người ta sợ hãi, thế mà lại là một làn khói bộ dáng hình người, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, như là đang thừa nhận thần hồn thiêu đốt, như cực khổ đau đớn cơ thịt hòa hợp dầu thắp từng chút một.
Bác đèn mười ngọn đèn, phân biệt là ba hồn bảy vía của người nào đó.
Thân thể vẫn còn.
Hồn phách lại bị vị âm thần này dùng thuật pháp ác độc lần lươt giam dqIữ. Hán tử thờ ơ đối với việc này, chỉ là ngồi ở bên kia, nhẹ nhàng nói với mộ phần: "Sợ ngươi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm này sẽ sợ hãi, ta chờ cho chút nữa đèn tắt rồi mới đi."
Trong bóng đêm, bên tổ trạch Tôn thị, Tôn Gia Thụ một mình lẻ loi đi dọc theo bờ sông tản bộ.
Lão tổ Tôn gia cho dù đã là Địa tiên Nguyên Anh, những ngày qua vẫn cứ thở vắn than dài, hối hận không thôi.
Ngược lại chính Tôn Gia Thụ đã an ủi lão tổ tông, phúc duyên bực này, nếu có được thì coi như ta may mắn, đánh mắt thì đó là số phân của ta. cứ coi như Tôn gia quả thật không có được may mắn thiên tài cỡ này.
Một công tử ca trẻ tuổi mặt như ngọc xuất hiện ở bên cạnh Tôn Gia Thụ, vô thanh vô tức, mặc dù là lão tổ Tôn thị và ba vị cung phụng Kim Đan, đều không phát hiện ra chút gợn sóng khí cơ nào.
Tôn Gia Thụ nhìn thấy vị cao nhân lúc trước đã giúp hắn cởi bỏ khúc mắc, lập tức chắp tay nói: "Bái kiến Phạm tiên sinh."
Chuyện lần đó tính kế Trần Bình An, Tôn Gia Thụ chẳng những thiếu chút nữa kết thù thành địch với Trần Bình An, còn thiếu chút nữa mắt đi người ban tốt tri kỷ Lưu Bá Kiều. Chính vị thế ngoại cao nhân không biết đã máy trăm hay cả ngàn tuổi đang đứng trước mặt đây đã tìm tới Tôn Gia Thụ đang mát hồn mất vía để trò chuyện một phen, chỉ điểm bến mê, khiến Tôn Gia Thụ đột nhiên bừng tỉnh.
"Ngươi đang đi trên con đường cũng coi như rất có thành tích, chỉ là bị tảng đá nào đó làm cho bị vấp một cái, ngã đau một cú, phải chịu đau khổ, điều này không thể nói lên được là ngươi đã đi nhằm đường đúng không?"
"Đại đạo mà Trần Bình An đang đi là rất tốt, vậy thì có thể nói con đường Tôn Gia Thụ ngươi đi là không tốt hay sao? Hoặc cái này hoặc cái kia, ngây thơ như thế, còn tính toán cái gì, làm ăn cái gì?”
"Đại đạo của người khác có tốt đến máy cũng là con đường người khác đi, chớ ngại vùi đầu làm việc, hỏi cày cấy chớ hỏi thu hoạch, ngẫu nhiên ngắng đầu, nhìn nhân vật phong cảnh trên con đường khác, vậy là đủ rồi."
Lời vàng ngọc, ngàn vàng khó mua.
"Cao nhân” kia tướng mạo còn trẻ hơn so với Tôn Gia Thụ, chỉ nói mình họ Phạm, nhưng hầu như không có quan hệ với Pham thi Lão Long thành. Tôn Gia Thụ dựa vào trực giác hoàn toàn tin tưởng điều này không chút nghi ngờ.
Người này mỉm cười nói: "Sắp tới thật ra Lão Long thành cũng chỉ có ba nhà, Phù Huè, hoặc là nói là Phù gia của Vương Chu kia, Phạm Tuấn Mậu, cũng có thể nói thành là Phạm gia lão thần quân, còn nhà cuối cùng, Tôn gia các ngươi chiếm một nửa, còn lại là gộp chung Đinh Phương Hầu lại với nhau, đại khái chiếm một nửa. Lần này bắc thượng, gánh nặng đường xa, không ngừng cố gắng."
Tôn Gia Thụ gật đầu nói: "Tôn gia ta nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một lần này.”
Người nọ cười cười, Ngàn năm có một? Không chỉ vậy đâu.”
Tôn Gia Thụ khẽ suy nghĩ xuất thần, ngoại trừ nghiền ngẫm thâm ý của câu nói này, mà còn suy nghĩ tới ngày đó âm thầm tiễn Trần Bình An đi.
Người thanh niên mặc áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm kia, sau khi thuyền lên trên không trung, tựa như mới từ phía sau dòng người nhìn thấy mình.
Hắn chẳng những không cố tỉnh làm như không thấy, mà còn ôm quyền từ biệt, cuối cùng giơ cao cánh tay, vươn ngón tay cái.
Tôn Gia Thụ, mỉm cười.
Lúc ấy là như thế, lúc này cũng là như thế.
Trong hoàng cung một vương triều mới quật khởi.
Có một đôi thầy trò đi ở giữa hai bức tường cao lớn, người thanh niên áo trắng dung mạo tuần mỹ đưa ngón tay lướt trên bức tường.
Cô gái bên cạnh y, thân hình cao lớn, nhưng không khiến cho người ta cảm thấy bất thường hay cồng kênh.
Khi bước đi. cô không có khí tức.
Không có loại khí tượng thanh linh thiên nhân hợp nhất của luyện khí sĩ, không có khí thế tông sư của võ phu thuần túy, thậm chí không có hít vào thở ra của người thường.
Cô gái cao lớn luôn đeo thanh kiếm không có vỏ kiếm bên hông, máy ngày hôm trước vừa mới tìm được cho một chiếc vỏ kiếm trúc xanh nhìn có vẻ bình thường cho bội kiếm mình mang tới lôi trì Đảo Huyền sơn để mài mũi nhọn.
Một vị tùy tùng bên cạnh cô đã vất vả tìm được ở Bảo Bình Châu. Người thanh niên bất luận là nhìn xa hay nhìn gần đều tựa như thần tiên mỉm cười hỏi: "Sư phụ, cái này là mua, hay là cướp vậy?”
Cô gái lạnh lùng nói: "Nghe nói là mua.”
Người thanh niên thở dài, nói: "Vậy là ép mua rồi."
Cô gái cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy làm như vậy không đúng, có thể đánh một trận với hắn."
Người thanh niên bát đắc dĩ nói: "Tào Từ con hôm nay mới là võ phu ngũ cảnh, đánh với hắn kiểu gì đây?"
Cô gái dừng bước,"Thiếu hai chữ mạnh nhát."
Tào Từ suy nghĩ, lấy mũi chân quét đất, ở hai đầu trái phải vẽ ra hai đường ngắn, nâng mũi chân lên, chỉ chỉ đường bên trái kia,"Chỉ nói ngũ cảnh, võ phu thiên tài bình thường của thế gian, ở nơi này.
Mũi chân dời sang bên phải, "Tào Từ con ở đây."
Sau đó hắn lại ấn ấn ở chính giữa, Trừ con, thiên tài ngũ cảnh nổi tiếng nhất Trung Thổ Thần Châu, đại khái ở chỗ này."
Cô gái cao lớn không cảm thấy đệ tử mình là trẻ trâu hăng máu không coi ai ra gì, khinh thường võ phu cùng thế hệ, trên thực tế, cô cảm thấy Tào Từ nói vậy là vẫn còn quá khách khi.
Tào Từ đột nhiên ngồi xổm xuống, giơ một ngón tay chấm chám đường ở giữa kia, khẽ dịch chuyển về phía đường của mình,"Con cảm thấy tên kia, sau khi con phá cảnh, cảnh thứ năm của hẳn, có thể đi đến nơi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận