Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1537 - Đêm Mưa Giang Hồ (3)



Chương 1537 - Đêm Mưa Giang Hồ (3)




Hoàng Chử không nói hai lời, quay mặt về phía Tiêu Loan phu nhân uống liên tiếp ba chén rượu.
Trong Tuyết Mang đường, bầu không khí đã căng thẳng đến nổi tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Ly rượu mà Tiêu Loan phu nhân đang bưng kia từ đầu đến cuối đều chưa uống. Sau khi xoay người buông chén rượu xuống, nàng liền làm một hành động kỳ quái, hai lão giả đi hai bên trái phải và Tôn Đăng Tiên cùng đi lên trước bàn, ôm hai vò rượu đặt trước người mình, ba vò rượu đặt song song nhau, nàng cầm một vò trong đó. Sau khi bóc lớp phong nê đậy trên đó ra, nàng ôm vò rượu khoảng chừng ba cân nói với Ngô Ý: “Hoàng phủ chủ đã mời Thủy thần phủ Bạch Hạc giang ba chén rượu, đây là do đại nhân Tử Dương phủ có lòng dạ rộng lượng, không chấp nhặt tính toán chi li với một kẻ nữ lưu như ta, nhưng ta cũng muốn tự phạt ba vò rượu, bồi tội với Động Linh Nguyên quân, đồng thời cũng nguyện cho Nguyên quân sớm ngày vượt lên thượng ngữ cảnh, rạng rỡ Tử Dương phủ!”
Tiêu Loan phu nhân đã cố gắng áp chế vận chuyển Kim thân, tương đương với việc hoàn toàn cắt đứt đạo hạnh Thủy thần Bạch Hạc giang, tạm thời dùng thân thể của một võ phu bình thường, đông tác nhanh chóng, uống một hơi cạn cả ba vò rượu.
Mặt mũi Tiêu Loan trở nên đỏ ửng, nàng giơ ba vò rượu lên cao, ngửa đầu uống cạn, vài giọt rượu khó tránh bị tràn ra, vạt áo trước ngực trên bộ cung trang hoa mỹ trên người trở nên có hơi trong suốt, nàng quay đầu đi, đưa tay che miệng.
Bùi Tiền há to mồm nhìn về phía nữ trung hào kiệt khí thế như rồng đằng xa kia. Đổi lại là mình, đừng nói là ba hũ rượu, đến cả một vò rượu trái cây nhỏ nó cũng không thể uống hết được.
Nó nhanh chóng sờ lên chén rượu, rót cho mình một ly rượu trái cây, chuẩn bị đè sự kinh ngạc xuống.
Trần Bình An nhỏ giọng cười nói với Bùi Tiền: “Cũng được rồi đó.”
Ngô Ý nheo mắt lại dò xét Trần Bình An một lần nữa, nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Thủy thần Bạch Hạc giang còn chưa dám ngồi xuống kia gật gật đầu: “Rượu mời cũng uống rồi, rượu phạt cũng không ít, được rồi, không phải người một nhà sẽ không đi cùng một cửa, về sau Thủy thần phủ các ngươi và Tử Dương phủ chúng ta coi như nửa thân thích vậy, ngày lễ ngày tết nhớ đến cửa nha. Chẳng qua ta muốn nhắc nhở Tiêu Loan phu nhân một câu, hôm nay ngươi có cơ hội như vậy đều là nhờ Trần công tử, phải biểu hiện chút chứ?”
Vị Tiêu Loan phu nhân này rõ ràng đã hơi khó chịu rồi, hơi thở trở nên dồn dập, núi non cũng lên xuống chập chùng nhưng vẫn cười nói: “Đó là điều đương nhiên, vậy thì uống thêm một vò nữa, như lời Động Linh Nguyên quân đã nói, cơ hội khó có được, không say không về! Ngày lành tháng tốt hào kiệt rượu ngon, Tiêu Loan ta đâu dám bỏ lỡ, chỉ hi vọng đến lúc đó, sau khi ta say rượu làm loạn rồi, Nguyên quân chớ có chê cười ta...”
Trong lúc nói, Tiêu Loan lại ôm một vò rượu, ngón tay bóc lớp nê phong trên đó ra đã run lên nhè nhẹ.
Sau khi Trần Bình An đứng dậy cũng cầm chén rượu trên tay, nhìn về phía Thủy thần nương nương Bạch Hạc giang đang nâng vò rượu trên tay kia, cúi đầu nhìn chén rượu của mình một chút, đột nhiên quay về phía Ngô Ý đang ngồi ở chủ vị cười nói: “Nguyên quân, tửu lượng của ta cũng kém, không bằng ta với Giang thần nương nương cùng nhau dùng chén uống rượu? Nếu không giờ ta dùng chén, Thủy thần nương nương lại uống cả vò, về tình về lý ta đều không đúng lắm, vậy sau này chắc ta không dám đến quấy rầy Tử Dương phủ lần nào nữa đâu, có đi ngang qua chỗ Thủy thần nương nương chắc cũng chẳng dám vào thăm hỏi Thủy thần nương nương.”
Ánh mắt Ngô Ý thâm trầm quơ quơ bầu rượu cười nói: “Trần công tử, thế là không được rồi, Tiêu Loan mời ta ba hũ rượu nhưng lại chỉ uống có một chén rượu với công tử, thế làm sao coi được, quá là không ra gì, sao nào, Trần công tử có ý thương hương tiếc ngọc à? Vậy đi, đúng dịp này, mượn rượu làm mai, vị Tiêu Loan phu nhân này của chúng ta đã độc thân nhiều năm, Trần công tử cũng là rồng trong biển người...”
Trần Bình An nhanh chóng cắt ngang những lời càng nói càng không nghe lọt tai của Ngô Ý, cầm một vò rượu lên, mở lớp nê phong trên mặt, giống như là đang xin Ngô Ý tha thứ vậy: “Nguyên quân, ta nói không lại ngươi, ta cũng tự phạt, nửa vò rượu, nửa vò còn lại coi như ta đáp lễ Giang thần nương nương.”
Ngô Ý bỗng nhiên cười to.
Thế là những tràng cười to lớn lại vang dội Tuyết Mang đường một lần nữa.
Trần Bình An ngước mặt về phía chủ vị uống một hơi nửa vò rượu, sau đó lại quay người về hướng Tiêu Loan phu nhân giơ nửa vò rượu thừa còn lại: “Kính Giang thần nương nương.”
Tiêu Loan lại uống sạch vò rượu một lần nữa.
Lần này chẳng thèm quan tâm đến dáng vẻ hay cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, nàng nhanh chóng ngồi xuống quay đầu đi, dùng cánh tay che miệng lại.
Sau khi trò hề qua đi, tiệc rượu lại một lần nữa trở nên náo nhiệt hơn.
Các vị nữ tu quần áo sặc sỡ không ngừng bận rộn.
Đã có người rời khỏi chỗ ngồi đi tới phía đối diện mời rượu.
Dù sao lần này các tu sĩ trong Tử Dương phủ tụ họp lại, không ít người trong đó đều tu đạo ở các động phủ gần Tử Dương phủ, tu tới Quan Hải cảnh, Long Môn cảnh, nói những chuyện trên trời dưới đất. Những người này có thể xem là thật sự bước vào con đường tu đạo trong biển người, đã không gặp nhau mười mấy năm thậm chí là mấy mươi năm, như vậy là cực kỳ bình thường. Nếu như đến Nguyên Anh cảnh trong truyền thuyết, thế lại càng thuộc dạng thanh tịnh giống như rồng lẫn trong mây.
Tỳ nữ xoay người vỗ nhẹ lưng Tiêu Loan phu nhân, kết quả bị Tiêu Loan phu nhân động một cái đẩy ra, tỳ nữ nhanh chóng thu tay lại, không nói gì thêm.
Đôi mắt Tiêu Loan phu nhân say lờ đờ mông lung, vẻ đẹp càng thêm động lòng người, sặc sỡ lóa mắt, nàng khẽ nói với Tôn Đăng Tiên: “Đăng Tiên, không đi uống chén rượu với bằng hữu của ngươi à?”
Vẻ mặt Tôn Đăng Tiên hơi nhăn lại.
Không biết là do say rượu hay sao mà Tiêu Loan phu nhân khác xa với vẻ ung dung đoan trang ngày thường, giờ phút này nàng mới có chút dáng vẻ của một cô gái, nhìn về phía Tôn Đăng Tiên với ánh mắt đáng thương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận