Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1657: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (7)

Chương 1657: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (7)Chương 1657: Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (7)
Trần Bình An gật đầu nói: "Chắc là thật sự chưa từng có, nếu không Lưu đảo chủ từng có người thực sự thích thì sẽ không nói những lời hèn mạt như vậy với ta."
Lưu Trọng Nhuận tức giận nói: "Trần Bình An, ngươi đừng có được đăng chân lân lên đằng đầu! Kẻ sĩ thà chết không chịu sỉ nhục, mặc dù Lưu Trọng Nhuận ta là phụ nữ, nhưng ta cũng không đến nổi rơi vào tình trạng để bị ngươi giảng đạo, làm nhục như thế này!"
Trần Bình An nhấp một ngụm trà, có chút bất lực: "Đã nói từ đầu nếu không buôn bán thành công thì vẫn còn tình nghĩa mà."
Lưu Trọng Nhuận đã hơi nguôi giận, nhưng rốt cuộc trên mặt vẫn không kìm được, tức giận mắng: "Đàn ông không có kẻ nào tốt lành, hoặc là trong đầu chỉ toàn suy nghĩ bẩn thỉu, bọn họ ước gì tất cả phụ nữ đều là đồ chơi trên giường của bọn họ, hoặc là loại đạo đức giả như ngươi, đều đáng hận như nhau!"
Trần Bình An đẩy tách trà đã cạn tới, ra hiệu xin một tách khác, Lưu Trọng Nhuận tức giận nói: "Bản thân không có tay không có chân à?"
Trân Bình An đành phải tự rót cho mình một tách trà, cũng không quên cầm chén của cô ta lên, rót một tách trà rồi nhẹ nhàng đưa qua, Lưu Trọng Nhuận cầm lấy chén sứ, một hơi uống cạn như thể uống rượu.
Chỉ cần một bên giữ bình tĩnh thì dù bên kia có tức giận đến đâu cũng sẽ không dễ đổ thêm dầu vào lửa.
Sau khi Lưu Trọng Nhuận rót cho mình một tách trà rồi chậm rãi nhấp một ngụm, Trần Bình An hỏi: "Lưu đảo chủ rất ghét Mã Viễn Trí chỉ vì khi đó thân phận của hắn ta là người hầu mang cơm làm công việc lặt vặt đó sao? Ta cảm thấy không giống, Lưu đảo chủ không phải loại người này."
Lưu Trọng Nhuận chậm rãi nói: "Hắn ta xấu xí, dù chỉ liếc sơ một cái cũng làm cho ta cũng cảm thấy ghê tởm. Năm đó đã vậy, bây giờ còn hơn thế. Đôi mắt chó cứ thích nhắm vào ngực mông của phụ nữ, càng lớn, hắn ta càng thích! Địa vị của phụ nữ càng tôn trọng, tên đàn ông mang cơm này càng thèm muốn!"
Trần Bình An không định nói nữa.
Tuyệt đối không định bình luận
Sau này cũng không định tham gia vào.
Lưu Trọng Nhuận đặt tách trà xuống, cười khẩy: "Không phải đàn ông cứ làm nhiều việc cho phụ nữ chúng ta thì phụ nữ nhất định phải thích hắn ta, trên đời này không có đạo lý như vậy!"
Tuy nhiên lại Lưu Trọng Nhuận thở dài: "Chẳng qua hắn ta đã làm nhiều chuyện như vậy, đương nhiên ta biết hết, ta biết rõ ràng, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ chịu đựng hắn nhiều năm như vậy, mặc cho hắn ta treo tấm hoành phủ Chu Huyền kia sao? Chỉ là có những lúc, nhớ tới chút tình cảm, khó trách khỏi có chút liên quan đến xúc động của tình cảm nam nữ... chẳng qua nghĩ nhiều hơn chút, sau đó vừa nghĩ đến khuôn mặt đầy răng hô vàng khè của hắn ta, ta thực sự không thể nuốt nổi cơm."
Trần Bình An im lặng.
Lưu Trọng Nhuận không có ý định buông tha vị tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi này, nheo mắt nhìn khuôn mặt hốc hác và tái nhợt của hắn,"Nếu Trần tiên sinh trông xấu xí giống hắn ta, ngươi xem ta có cam tâm tình nguyện xuất hiện ở bến phà nhiều lân như vậy để gặp ngươi một hai lần không. Ngươi nghĩ rằng nữ tu trên núi và phụ nữ trên phố phường trên thế gian này thích nhìn những người xấu xí và kỳ lạ, chứ không nhìn những người đàn ông tài năng xuất chúng thêm vài lần sao? Đây cũng là lý do mà đàn ông các ngươi không thể kiểm soát đôi mắt của mình, thích nhìn phụ nữ đẹp thêm vài lần nữa. Sự khác biệt duy nhất là nó phụ thuộc vào việc người đàn ông có thể kiểm soát được tâm trí và đáy quần của mình hay không."
Lưu Trọng Nhuận nhấc tách trà lên, chậm rãi nhấp ngụm trà, sau đó mỉm cười hỏi: "Không biết Trần tiên sinh có khống chế được đáy quần và tâm trí hay không?"
Ánh mắt Trần Bình An trong veo, hắn nói: 'Không cần quan tâm."
Lưu Trọng Nhuận thấy hắn dường như không hề giả vờ, lại nghe ra được ý nghĩa trong lời nói của hắn, có chút khổ sở và chán nản: "Thật sự là Bồ Tát đất hay sao? Hay là Lưu Trọng Nhuận ta đã hoa tàn ít bướm rồi?"
Trần Bình An đặt tách trà xuống nói: "Vì Lưu đảo chủ đã đưa ra lời đề nghị, ta có thể thử xem, qua lại bên Đại Ly kia." Lưu Trọng Nhuận hạ giọng: "Đảo chủ đảo Lạp Túc?"
Trần Bình An không có cố làm ra vẻ huyền bí, khẽ gật đầu.
Hai bên đều là những người có đôi mắt tinh đời ở Thư Giản Hồ.
Lưu Trọng Nhuận nhắc nhở: "Chuyện đã đồng ý trước, Trần tiên sinh đừng biến khéo thành vụn, nếu không đến lúc đó sẽ giết chết đảo Châu Thoa của bọn ta rồi."
Trần Bình An mỉm cười nói: "Ta sẽ chú ý, cho dù không giải quyết được nhu cầu cấp bách của Lưu đảo chủ, ta cũng tuyệt đối không bao giờ làm cho đảo Châu Thoa trở nên tồi tệ hơn."
Lưu Trọng Nhuận chơi đùa với vẻ nhàm chán: "Không biết Trần tiên sinh lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy?"
Trần Bình An im lặng một lát, rồi nói thẳng: "So với việc ta đang làm vào lúc này, việc đi hay ở của đảo Châu Thoa chỉ là một phần thưởng nhỏ có thể cùng có lợi và có đi có lại cho cả ba bên."
Sắc mặt Lưu Trọng Nhuận thay đổi.
Trần Bình An chắp tay trong tay áo,'Không tin? Dù sao đảo Châu Thoa cũng đang đánh cược, nếu đã đánh cược, không còn lối thoát, cũng không có nhiều đường lui, không tin cũng phải tin. Chữa ngựa chết giống như ngựa sống, đành tạm thời tin vào một gã lang băm như ta, nói không chừng sẽ có một niềm vui bất ngờ, tốt hơn nhiều so với để ta làm người mai mối."
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên lộ ra vẻ hồn nhiên của thiếu nữ bước ra từ ánh mặt trời chiếu về phía tây: "Nếu bây giờ ta hối hận, cứ coi như ta và Trần tiên sinh chỉ uống một tách trà, liệu còn kịp không?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Còn kịp. Ta không phải là Lưu đảo chủ, ta vẫn chỉ bàn mua bán không bàn nhân nghĩa." Lưu Trọng Nhuận tức giận đến mức ngứa răng, người thanh niên trước mặt này đúng là bách độc bất xâm, nước đổ đầu vịt!
Lưu Trọng Nhuận giơ hai tay lên, khuỷu tay cố ý hay vô ý, dồn ra một cảnh phong tình đồ sộ, cô ta mỉm cười với Trần Bình An, vỗ vỗ lòng bàn tay, sau đó bảo Trần Bình An đợi một lát.
Chẳng mấy chốc, một bà lão cầm một chiếc bình sứ bước vào viện, sau khi cung kính đưa chiếc bình sứ cho Lưu Trọng Nhuận, bà ta lại lặng lẽ bước ra khỏi viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận