Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1544 - Đời Người Chầm Chậm Bước (5)



Chương 1544 - Đời Người Chầm Chậm Bước (5)




Chỉ tiếc rằng Tiêu Loan phu nhân đã không công mà về.
Vị Trần Bình An kia còn chẳng thèm mở cửa cho nàng vào.
Ngô Ý chầm chậm mở miệng nói: “Tiêu Loan, một đoạn nhân duyên lớn như vậy ngươi cũng chẳng nắm được, ngươi đúng là một phế vật mà.”
Nụ cười của Tiêu Loan phu nhân mang theo vẻ đắng chát.
Ngô Ý đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Trần Bình An không có hứng thứ với một nữ tử như ngươi? Tỳ nữ kia của ngươi trông cũng trẻ tuổi đấy, vẻ mặt cũng xem là tạm được, để ả đi thử một lần xem sao?”
Tiêu Loan phu nhân lắc đầu nói: “Đoán chừng đến cả toà nhà kia của Nguyên Quân cô ta cũng không vào được, vị tên Chu Liễm kia là võ phu Viễn Du cảnh, hắn dây dưa với ta một hồi lâu, trông như rất ngả ngớn nhưng thật ra lại rất tuyệt tình, cũng đã nổi lên sát tâm. Chu Liễm cố ý không thèm che giấu cho nên nếu như đổi thành cô ta đi, nói không chừng sẽ trực tiếp bị đánh chết ở ngoài lầu luôn, hoặc là dứt khoát bị ném xuống Thiết Khoán hà, chảy xuôi dòng thì vừa lúc có thể trôi xuống Bạch Hạc giang chúng ta.”
Ngô Ý vuốt vuốt mi tâm: “Cuối cùng thì tên Trần Bình An kia đang nghĩ cái gì vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Loan phu nhân tràn đầy sự bất đắc dĩ, lúc đó tên đó chẳng nói câu gì mà đóng cửa lại, chắc không phải nàng đang thẹn hóa thành giận đó chứ?
Ngô Ý đánh giá Tiêu Loan phu nhân: “Nhan sắc của Tiêu Loan ngươi ở Hoàng Đình quốc chúng ta chắc cũng xem như là một tuyệt sắc chứ nhỉ? Ta phải đi đâu để tìm cho hắn một cô nương có diện mạo tốt hơn bây giờ? Nữ tử thế tục dưới núi mặc trông còn chẳng được bằng ngươi, kỹ thật lại chẳng ra cái quái gì. Tiêu Loan, ngươi nói xem có phải loại phụ nữ nở nang như ngươi không phải là khẩu vị của Trần Bình An hay không? Hắn chỉ thích cách thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, hay là đặc biệt thích người có dáng vẻ cao gầy?”
Tiêu Loan phu nhân lắc đầu.
Nàng không biết thật mà.
Ngô Ý thở dài: “Vậy ngươi nói xem, cuối cùng Trần Bình An có phải là nam nhân bình thường hay không?”
Tiêu Loan phu nhân khẽ nói: “Chắc là phải.”
Ngô Ý nói với vẻ mặt chân thành: “Ngươi cảm thấy ta thế nào?”
Lưng Tiêu Loan phu nhân không ngừng phát lạnh, từ Trần Bình An kia đến tùy tùng Chu Liễm, trước mắt còn có vị lão tổ tông Tử Dương phủ này nữa, tất cả đều là mấy kẻ điên không nói lý lẽ.
Nàng đành phải cân nhắc từng câu từng chử, cẩn thận từng chút một nói ra những lời hay ho: “Thân phận của Nguyên Quân tôn quý đến mức nào, sao có thể để bản thân phải chịu thiệt như vậy?”
Ngô Ý khoát tay, có hơi nản lòng thoái chí: “Thôi đi, cũng đâu thể bắt Tiêu Loan ngươi xông vào lầu các ép buộc đè tên Trần Bình An kia ra được.”
Ngô Ý đứng dậy: “Chẳng qua cho dù lần trao đổi này không thành công nhưng trong khoảng thời gian tiếp theo vẫn còn có hiệu lực, ngươi vẫn còn cơ hội. Tiêu Loan, tự ngươi xem rồi giải quyết đi.”
Bỗng nhiên, đầu tiên là Ngô Ý, sau đó là Tiêu Loan, vẻ mặt họ đều trở nên nghiêm túc, đều đã nhận ra có một luồng khí tức không giống bình thường... Khí tức đại đạo.
Cao xa, mờ mịt, uy nghiêm, trùng trùng đẹp điệp, dày đặc đầy đủ, không thể tả được bằng lời.
Hai người đều đoán được chút ý gì đó.
Ngô Ý nói với giọng tàn khốc: “Tiêu Loan! Thế nào hả?”
Tinh thần Tiêu Loan bị khuấy động không thôi nhưng lại chẳng chút do dự, ý chí chiến đấu sục sôi. Trong lòng vị Thủy thần nương nương Bạch Hạc giang này đã có đáp án, kiên định không thể thay đổi.
So với lần tình cờ gặo tổ tiên hoàng đế Hồng thị bên bờ sông năm đó, tâm tư Tiêu Loan phu nhân lại càng thêm trở nên nóng bỏng.
Sau khi Ngô Ý cất bước đi khỏi, Tiêu Loan phu nhân mở trở lại trong phòng nghỉ ngươi, nằm trên giường trằn trọc, chẳng thể ngủ được.
Đêm nay lại có một trận mưa bao trùm Tử Dương phủ.
Chu Liễm đứng dưới mái hiên hành lang lầu hai cười nói một cách quái dị: “Tốt lắm, đến thật kìa.”
...
Trần Bình An cũng không hiểu mấy về những điều này.
Hắn trở về phòng, đèn đuốc trên bàn vẫn sáng như cũ.
Trần Bình An lắc đầu tiếp tục lật xem sách, xem một hồi, hắn ngẩng đầu mượn ngọn đèn vàng chếch choáng nhìn bốn phía xung quanh.
Trên sách nói lòng của một vài người tựa như một cái kính chiếu yêu, khiến cho yêu ma quỷ quái xung quanh đều không có chỗ che thân.
Nhưng Trần Bình An lại hi vọng lòng của chính mình như ngọn đèn dầu, có thể đặt nó lên trên bàn ở căn nhà tổ chỉ có bốn bức tường trong ngõ Nê Bình, hắn có thể dựa vào chút ánh sáng kia mà nhìn thấy những con côn trùng và bụi bậm đang làm bạn với mình kia, nếu như có khách đến nhà thì có thể nhìn thấy được bùn đất bên bậc cửa, Trần Bình An hắn có thể đặt một chiếc bình nhỏ thô sơ, bên trong còn có một cây cỏ nhỏ đang đung đưa.
Trần Bình An gục xuống bàn.
Cằm hắn đặt trên mu bàn tay, Trần Bình An ngắm nhìn lửa của ngọn đèn kia.
Hắn mơ hồ biết được có chuyện gì đó đang chờ hắn đối mặt.
Trần Bình An đã suy nghĩ đến rất nhiều khả năng, cảm thấy không sợ nữa.
Duy chỉ có một người, một chuyện.
Làm cho Trần Bình An không dám nghĩ nhiều.
Đạo lý trên đời này, không có sự tách biệt nào giữa người thân hay không thân, đây là điều mà Trần Bình An tự mình đúc kết.
...
Bùi Tiền bỗng nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, giống như đã gặp ác mộng vậy.
Nó suy nghĩ một hồi cũng đã quên luôn nội dung cơn ác mông, lau mồ hôi trên trán đi, nó vẫn còn hơi lơ ngươi nên đã đi tìm một lá bùa rồi dán lên trán, ngã người tiếp tục ngủ.
Nó có thể nhìn thấu lòng người, nhìn thấy cảnh tượng trong lòng người đó, ví dụ như cảnh gió tanh mưa máu trong lòng tên đầu bếp Chu Liễm kia chỉ có một tòa lầu cao sừng sững, lại ví dụ như cái tên âm âm u u Thôi Đông Sơn, những quyển sách vàng tản ra trên mặt đất bên bờ.
Trong lòng nó đang chất chứa một bí mật lớn, cho dù là sư phụ Trần Bình An nàng cũng chưa từng nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận