Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1776 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (1)



Chương 1776 - Trăng Sáng Ở Trên Bầu Trời (1)




Về vấn đề này, từ sâu trong lòng của Trần Bình An vẫn có chút cảm kích Lưu Lão Thành, Lưu Lão Thành chẳng những không vì thế mà lên kế hoạch, thậm chí cũng không bàng quan đứng nhìn, ngược lại âm thầm nhắc nhở hắn, tiết lộ thiên cơ. Đương nhiên, ở đây còn có một khả năng khác, đó là Lưu Lão Thành đã nói cho đối phương biết về tấm ngọc bài cúng tế trong văn miếu của Thánh nhân, tu sĩ bên ngoài cũng đang lo lắng ngọc nát đá tan, điều này sẽ về cơ bản đã phá hỏng kế hoạch tổng thể của họ đối với hồ Thư Giản.
Tuy nhiên, Trần Bình An mơ hồ cảm thấy Lưu Lão Thành là một người… tuyệt vời, nên khả năng là vế trước sẽ lớn hơn.
Đáng tiếc bây giờ Lưu Lão Thành cũng không phải là người cuối cùng quyết định hướng đi của hồ Thư Giản, bàn cờ ông ta dày công xây dựng, cùng với Lưu Chí Mậu, Đàm Nguyên Nghi cùng với hai thế cờ của Lưu Lão Thành đều hủy hoại trong tích tắc. Trần Bình An phải thừa nhận rằng bàn cờ này suýt chút nữa đã bị người ta lật xuống đất, lúc này Tô Cao Sơn, chủ tướng của Đại Ly, đang chơi cờ với một nhóm tu sĩ bên ngoài tại hồ Thư Giản. Tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Bình An toàn bộ đều phải nép sang một bên.
Nhưng phải nói rằng tất cả cố gắng, lao nhọc vất vả đến cuối cùng chỉ là lãng phí thời gian, Trần Bình An lại không nghĩ như vậy.
Có muốn chấp nhận số phận của mình hay không thì cần phải biết số phận của mình rồi mới có thể chấp nhận số phận, giống như khi Trần Bình An muốn gặp Tô Cao Sơn, nhưng nhận được câu trả lời khá ngang ngược là hai chữ "cút xéo" vậy đó. Trần Bình An đã có thể bình tĩnh chấp nhận nó, bởi vì trong chuyến đi đến Thạch Hào quốc, hắn đã có thể tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, cũng như từ công báo tổng hợp trước đó của đảo Liễu Tự, Trần Bình An dám nói rằng mình cũng tương đối hiểu rõ tính tình của Tô Cao Sơn, ông ta xuất thân ở Hàn tộc, trải qua rất nhiều gian khổ, lấy chiến công hiển hách của mình làm nền tảng cho việc gầy dựng bản thân. Loại người nắm giữ địa vị cao này cực kỳ kiên trì, trái tim cũng rắn chắc như đá, tâm cảnh từ lâu đã giống như trái tim vấn đạo của một đại tu sĩ, không thể nói là Thôi Sàm và Tống Trường Kính chỉ hành động theo mệnh lệnh, cho dù là không thiếu lời răn dạy và chỉ trích, nhưng chắc thật sự trong lòng bọn họ đều sẽ cảm thấy kính trọng với Tô Cao Sơn nhiều hơn một chút?
Nhưng chấp nhận số phận của mình, nói cho cùng cũng là một công việc rất khó khăn, bỏ ra công sức nhưng lại chẳng gặt hái được gì, tất nhiên là sẽ phải thất vọng rồi.
Điểm này thực ra không khác gì việc Chương Diệp xuất hiện ở Cốt Lạc sơn.
Trần Bình An muốn đưa tay mò hồ lô dưỡng kiếm để uống một ngụm rượu, nhưng mới chợt nhớ ra mình đã đưa cho Mã Đốc Nghi, đeo nơi thắt lưng người ta rồi, đành ngồi lại vào bàn, ngẫm nghĩ rồi dứt khoát lấy những bản chữ mẫu của huyện úy mọt sách kia ra, trải từng tờ giấy ra và bắt đầu thưởng thức, dù có nhìn như thế nào cũng rất thích.
Thuần thạo liền mạch, hào phòng, phóng khoáng, không kiêng kỵ lo sợ chi.
Cái này có khác gì võ phu ra quyền?
Khí thế rúng động lòng người, tiến rồi lùi, vạn vật đều hòa hợp với đạo.
Thế này có gì khác so với tiên kiếm ra kiếm?
Đạo lý trên thế gian luôn có những chỗ tương đồng.
Mỗi bản chữ trên đó đều có in một con dấu riêng của huyện úy trẻ tuổi, phần lớn là mỗi bản sẽ in một cái, hiếm khi mỗi bản in hai bản.
Một trong những bản chữ có nội dung rất hay: “Nếu ta dán ở nơi gần nước, chỉ sợ từng chữ sẽ hóa giao mà đi, nếu ta dán để đi đường đêm, chỉ sợ quỷ thần không lối thoát."
Có hai con dấu được in liền kề nhau là “ấu giao khí tráng” và “Sấu long thần phì”.
(Ấu giao khí tráng (幼蛟气壮): giao long còn nhỏ mạnh mẽ, khỏe mạnh, còn Sấu long thần phì (瘦龙神肥) là rồng thì gầy yếu, thần thì mập mạp)
Trong một bức khác, lại lần lượt có ba con dấu được đóng vào trong bản chữ, Trần Bình An có ấn tượng vô cùng sâu sắc với hành động của huyện úy trẻ tuổi lúc đó, khuôn mặt tinh thần phấn chấn như tiên nhân mắc đọa của thư gia, lớn giọng cười đang coi thường vương hầu: "Gặp một kẻ ngốc, dùng rượu của tiên gia để mua chữ tiên gia của ta, ta vui lắm, vui lắm!" Các dấu ấn lần lượt là "Khai nguyên": "Thường thục" và "Mặc trì tiên nhân".
Trần Bình An cất chúng đi.
Sau này nhất định phải cất giấu bảo dưỡng thật kỹ ở Lạc Phách sơn, tương lai cho dù có ai hỏi, cho dù có đưa ra giá cao đến đâu cũng không được bán, nhất định phải để làm bảo vật gia truyền!
Nghĩ tới đây, Trần Bình An không khỏi tươi cười vui vẻ.
Trần Bình An duỗi eo, hai tay nhét vào ống tay áo, quay đầu nhìn ra con sông.
Xưa có một bài thơ hay được trích từ một cuốn sách và khắc trên thẻ tre, một tấm thẻ tre nhỏ bé lại có thể chứa đựng một ý cảnh to lớn đến thế.
Lạc mộc thiên sơn thiên viễn đại, trừng giang nhất đạo nguyệt phân minh. (落木千山天远大,澄江一道月分明: nôm na là trong rừng ngàn vạn cánh lá, khiến cho bầu trời càng thêm to lớn hơn. Trên núi có một con sông, phản chiếu vầng trăng sáng trên bầu trời, khiến nó càng sáng hơn.
Cảnh sông tráng lệ bên ngoài cửa sổ bất tri bất giác cũng đã mở mang chí khí của hắn theo.
Cảnh sông tráng lệ bên ngoài cửa sổ bất tri bất giác cũng đã mở mang chí khí của hắn theo.
Tề tiên sinh có câu nói rằng chuyện mà ở Đảo Huyền sơn ta đã không thể làm được, thì sau khi nỗ lực, bây giờ ta đã có thể làm được rồi.
Sau khi Tằng Dịch và Mã Đốc Nghi trở về, Tằng Dịch rất hưng phấn, nói rằng mình thật sự đã gặp được lão thủy thần của sông Xuân Hoa rồi, ông ta cài trâm, mặc quần áo thêu, vô cùng hòa đồng, khi gặp bọn họ thậm chí còn cố tình lộ mặt, đích thân đưa bọn họ đi dạo một vòng quanh miếu thủy thần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận