Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1605 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (5)



Chương 1605 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (5)




Chương 1603: Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (5)
Bên đó lại có tổ tông bán rượu nhiều năm, đã không quan trọng nữa, xem như Trần Bình An có một bước lên trời trở thành tu sĩ Địa Tiên ta cũng không thấy lạ, cho nên Trần Bình An qua cửa như thế nào, đơn giản lắm, hai vị đạo lữ đại kiếm tiên Trường Thành kiếm khí giả làm người qua đường, cố ý chọc giận Trần Bình An trong quán rượu Hoàng Lương phúc địa khiến cho máu nóng Trần Bình An xông lên đầu, không cần cả tiền đồ võ đạo, đột phá cảnh giới trong tuyệt cảnh cũng phải nói vài lời công đạo cho phụ mẫu của cô nương mà mình thương.”
Thôi Đông Sơn cười hì hì nói: “Lão rùa già ngươi cũng lợi hại quá đó, chẳng qua sau này nói chuyện nhớ để ý một chút, tiên sinh nhà ta làm như vậy không thể nói là lòng dạ thâm sâu, mà là thông minh nên suy nghĩ nhiều chút, cách một trời một vực với người trời sinh đã ý xấu đầy bụng như hai chúng ta đó.”
Thôi Sàm nói với vẻ cười nhạo: “Ta đoán tất cả mọi người bên Kiếm Khí trường thành đều cảm thấy Trần Bình An không xứng với Ninh Diêu.”
Thôi Đông Sơn nói với vẻ nghi ngờ: “Lão rùa thối, có chuyện gì đây, sao lại nói tốt cho tiên sinh nhà ta vậy? Thế nào, muốn đầu hàng một nửa sao? Nếu như ngươi nghĩ như vậy cũng không phải là không được, vậy coi như chúng ta đánh ngang tay rồi?”
Thôi Sàm phối hợp theo nói: “Lúc đó hắn sẵn sàng từ bỏ tiền đồ võ thuật của mình nên mới vượt qua được cửa ải Đảo Huyền sơn kia, nếu như bây giờ hắn không chịu ở lại đây vì Cố Xán, thì Trần Bình An đâu có tư cách bước đến cùng chứ. Chúng ta từng gặp bao nhiêu người thông minh kiểu hôm nay không nỡ bỏ sao ngày mai có thể nhận được nhiều hơn?”
Thôi Đông Sơn càng lúc càng rơi vào mơ hồ: “Thôi Sàm, ngươi lại nói tốt cho tiên sinh nhà ta ư? Không phải ngươi bị điên đó chứ? Đừng như vậy mà, có bị điên thật cũng được, chờ sau khi hoàn thành chuyện đại sự kia ngươi mới điên được không, đến lúc đó cùng lắm thì sẽ để thau cơm ở trước cổng trúc lâu Lạc Phách sơn cho ngươi...”
Thôi Sàm chỉ về phía căn phòng trong tranh kia, quay đầu nhìn về phía Thôi Đông Sơn, khóe môi nhếch lên, cười lạnh nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi thế nào? Nạn thứ tư khó ở chỗ có quá nhiều những cái khó khác. Ngươi có biết không, từ khi ải khó thứ tư này vừa mới bắt đầu, Trần Bình An đã dụng tâm hơn rất nhiều, sau đó để rất nhiều thứ trong lòng. Đến lúc đó, đoán chừng ngươi sẽ yêu cầu ta chịu thua một nửa đi, chỉ sợ Trần Bình An sẽ hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.”
Thôi Đông Sơn không còn ra vẻ nhẹ nhõm giống như vừa rồi, ngồi trở lại chỗ cũ, chầm chậm nói: “Thắng bại nhất thời nằm ở sức mạnh, thắng bại lâu dài nằm ở lý.”
Thôi Sàm cười nói: “Nếu như cái chữ nhất thời này chính là cả mười năm trời hay một trăm năm trời thì đó chính là cả đời của một phàm phu tục tử, ngươi phải làm sao, mà Trần Bình An nên làm thế nào đây?”
Thôi Đông Sơn nghiêm mặt nói: “Ngươi nên học theo tiên sinh nhà ta, hiểu được lấy cái thiện để nhìn nhân gian, mà Thôi Đông Sơn ta đây chính là một trong số nhân gian đó, cho nên, mẹ nó đừng có hùng hổ dọa người ở chỗ này.”
Thôi Sàm mỉm cười: “Đám người Nguyễn Tú đã nhập cuộc rồi, chủ nhân Cung Liễu đảo Lưu Lão Thành đã sắp bị cả Thư Giản hồ lãng quên cũng sắp vào cuộc, nói không chừng đến sớm không bằng đến đúng lúc.”
Thôi Đông Sơn gật gù đắc ý: “Không nghe không nghe rùa thối niệm kinh.”
Thôi Sàm chầm chậm nói: “Đây chính là cái giá đắt phải trả cho chuyện nói đạo lý. Ở ngõ Nê Bình tặng một con nê thu vốn chắn chắn lên được Nguyên Anh, lại mất đi ấn chữ Sơn của Tề Tĩnh Xuân ở Giao Long câu, xém chút nữa một kiếm đâm chết Đỗ Mậu ở thành Lão Long, xem ra tiên sinh nhà ngươi vẫn chưa chịu khổ đủ đâu, cái giá phải trả cũng không quá lớn. Không sao cả, lần này tới ở Thư Giản hồ, có thể sẽ để hắn ăn một hơi no bể bụng.”
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi ở đằng kia, lúc ẩn lúc hiện: “Không nghe không nghe rùa thối niệm kinh, con rùa già niệm kinh thật khó nghe.”
Thôi Sàm quay đầu nhìn về phía “thiếu niên Thôi Sàm” kia: “Về sau nếu như ngươi còn có cơ hội đến Lạc Phách sơn, nhớ đối xử tốt với gia gia một chút, nếu như đổi lại ta là gia gia, nhìn thấy đức hạnh này của ngươi, năm đó ta đã sớm đánh chết ngươi rồi.”
Thôi Đông Sơn chẳng những lắc lắc mông mà còn bắt đầu quơ quơ hai tay áo trắng như tuyết.
Thôi Sàm tự nhủ: “Muốn ép hắn vào đường chết sao?”

Lúc Trần Bình An đặt bút lông xuống, đột nhiên nhận ra mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.
Suy nghĩ một hồi, hắn đi ra khỏi phòng, bắt đầu phơi mấy cái thẻ tre kia.
Rất nhiều thẻ tre đều được khắc chữ lên cả hai mặt, cũng không phải do không đủ tre, đi xa hơn vạn dặm, tất nhiên không thiếu những rừng tre mọc dọc đường.
Chỉ là lúc đó đọc nhiều sách sẽ nhận ra rất nhiều đạo lý, cho dù là văn mạch khác nhau của tam giáo bách gia, nhưng có những câu khi viết lên hai mặt của một thẻ tre, lại có những nét “gần gũi”. Giữa những văn mạch khác nhau trong nội bộ Nho giáo, sẽ giống như chung một dòng chính, còn tam giáo thì khác, giống như hàng xóm vậy. Chư tử bách gia ngoài tam giáo, sẽ giống như bằng hữu giang hồ bèo nước gặp nhau hoặc là bà con xa lâu năm không lui tới.
Lúc đang phơi thẻ tre, Trần Bình An cầm một thanh tre trong số đó lên, mặt trước có viết một câu Nho gia: “Vật hữu bản mạt , sự hữu chung thủy , tri sở tiên hậu , tắc cận đạo hĩ.”
(Vật gì cũng có gốc ngọn, việc gì cũng có đầu cuối. Biết được chỗ trước, chỗ sau của sự vật, thì tiến gần đến mục đích của sự học)
Mặt sau viết một câu của đạo gia: “Thiên địa hữu đại mỹ nhi bất ngôn, tứ thời hữu minh pháp nhi bất nghị, vạn vật hữu thành lý nhi bất thuyết”
(Trời đất có những điều rất tốt đẹp nhưng trời đất chẳng nói gì. Bốn mùa có phép tắc rõ ràng nhưng chúng đâu nghị luận gì. Vạn vật có lý do cấu thành nhưng chúng đâu thuyết giảng gì.)
Chỉ là thanh thẻ tre này tương đối đặc biệt, lúc trước sau khi Trần Bình An đọc kinh phật xong, hắn đã dùng đao khắc điều mình tâm đắc lên rìa của thẻ tre, khắc một câu ngôn ngữ nhà phật tương đối ít chữ: Chư phật diệu lý, phi quan văn tự.
(Chân lý của Phật pháp và văn tự không liên quan gì với nhau)
Có một cái thẻ tre, mặt trái mặt phải có khắc hai câu “Bản tính quân tử, bản lập đạo sinh” ( Quân tử vụ bản, bản lập nhi đạo sinh. ... Quân tử chuyên tâm lo cái gốc tu thân thì đạo lập thân tự nhiên phát sinh) cùng với câu nói của phật gia “Vô hữu định pháp, Như Lai khả thuyết.”
Sau khi cầm lên, hắn đọc thầm một lần rồi nhẹ nhàng đặt xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận