Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 843: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (

Chương 843: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (Chương 843: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (
Chương 843: Mài Mòn Vạn Cổ Đao Trong Lòng (2)
Vị kiếm tu xuất thân Nho gia chính thống này khoát tay,"Nơi này không có chuyện của ngươi, về sau cố gắng tu hành, đừng cô phụ kỳ vọng cao của Tiểu Tề, nếu ngày nào đó ngươi làm quá kém, nói không chừng ta sẽ tìm ngươi tính số."
Nam tử huyền đứng ở bên trong Giao Long Câu, vươn một ngón tay với Trần Bình An,"Mặc kệ cảnh giới ngươi cao tới đâu, chính là chuyện của một kiếm."
Đối với hắn mà nói, sư huynh giáo huấn sư đệ, cho tới bây giờ đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Đạo lý hay không ngờ lý? Cho tới bây giờ hắn lười nghĩ nhiều, làm sư huynh chính là đạo lý lớn. Đúng vào lúc này, biển mây chợt hạ xuống, một pho tượng kim thân pháp tướng cao tới trăm trượng xuất hiện, là một vị đạo nhân trung niên đầu đội ngư vĩ quan,"Ngươi chính là đệ tử thủ hạ của Văn Thánh, kiếm tu Tả Hữu? Nghe nói rất nhiều người đề cử ngươi là nhân gian đệ nhát kiếm thuật ? Đến ngay cả Đảo Huyền sơn cùng Kiếm Khí Trường Thành, đều có rất nhiều người sùng bái ngươi.”
Kiếm tu thanh sam ngắng đầu nhìn lại,"Nghe khẩu khí ngươi nói, có vẻ không phục?"
đạo nhân Cao lớn sang sảng cười to,"Ngươi kiếm thuật xếp thứ máy, bần đạo căn bản không quan tâm, chỉ đơn thuần nhìn ngươi thấy ngứa mắt mà thôi, thế nào, tìm một nơi đánh một trận sảng khoái chứ ?" Kiếm tu mỉm cười nói: "Ngươi đạo sĩ thối lỗ mũi trâu này, những thứ khác đều không được, chỉ có vận khí tốt hơn so với ta, có Đạo Lão Nhị là sư phụ, tiên sinh nhà ta thì không được như vậy, chỉ biết đùa giỡn chút mồm mép công phu. Nhưng mà tiên sinh nhà ta tất cả không bằng sư phụ ngươi, lại có một điểm mạnh hơn so với Đạo Lão Nhị, chính là lão tú tài có đệ tử giống như ta, bao gồm cả ngươi, hơn mười vị đệ tử của Đạo Lão Nhị..."
Nam tử thanh sam vươn một cây ngón tay, giơ lên cao, nhẹ nhàng lay động,"Đều không ra gì."
Hắn không ngừng lại, ngắng đầu lên, "Ví dụ như ngươi mang tới một pho tượng pháp tướng lớn như vậy, thì thế nào chứ? Còn không phải ở trước kiếm của ta.. Không đủ xem? Ï"
Không đợi nam tử nói dứt lời...
Từ bên trong biển lớn, khơi dậy sóng to trăm trượng, một đạo kiếm khí mênh mông còn to lớn so với cả tòa Quế Hoa Đảo, lấy hình thái cột sáng đâm thẳng lên trời, mạnh mẽ đánh nát kim thân pháp tướng kia chỉ trong nháy mắt.
Dưới chân Trần Bình An, chiếc thuyền con bị vạ lây, dập dìu theo con sóng, xóc nảy không thôi.
Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn đạo kiếm khí tuyết trắng khí hướng đầu ngưu.
Trước kia cảm thấy Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn một kiếm phá vỡ màn đêm của giá y nữ quỷ đã là phi kiếm cực hạn trên đời. Giờ khắc này mới phát hiện, vẫn là mình học thức, kiến văn quá mức thiên bạc.
Một pho tượng kim thân pháp tướng vỡ nát thê thảm, nhưng mà vẫn có tiếng nói như hồng chung đại lữ từ không trung hạ xuống,"Bàn đạo không muốn chiếm nửa điểm tiện nghi của ngươi, có tiểu tử kia ở đây, ngươi ta hai bên đều không thể thoải mái ra tay, chi bằng đi hướng hải vực Phong Thần đảo, như thế nào?"
Không biết khi nào, lão giao màu vàng bị kiếm khí tràn đầy hơn ba trăm khí phủ, đến ngay cả cơ hội đau khổ chống đỡ khí phủ không bị vỡ cũng không còn.
Thì ra bị vị đạo nhân cao lớn ngàn vạn dặm xa kia, không biết dùng loại thần thông nào, thừa dịp khoảnh khắc kim thân pháp tướng bị kiếm khí tiêu hủy, từ trong hư không nhô ra một ngón tay trắng noãn như ngọc, điểm một cái nơi trán lão giao kim bào, người sau ngay tức khắc trở nên khô héo tiều tụy, sau đó tâm như tro tàn đúng nghĩa đen, từ trong ra ngoài, tuyệt đại bộ phân thân hình đều hóa thành từng đợt tro tàn, tan thành mây khói, chỉ còn lại có một chiếc trường bào màu vàng bay xuống mặt biển, cùng một ít vật bát hủ Nguyên Anh ngưng kết nửa chừng.
Kiếm tu căn bản thờ ơ đối với điều này.
Hắn chỉ là vung tay lên, vỗ những gì còn sót lại của lão giao kim bào vào bên trong thuyền nhỏ của Trần Bình An,"Giữ cho tốt máy thứ rách nát đó. Lần này đi Đảo Huyền sơn, cùng với sau đó là Kiếm Khí Trường Thành, tự cầu nhiều phúc đi."
Trần Bình An xoay người chắp tay.
Kiếm tu gật gật đầu, thản nhiên đón nhận, sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa, ngự phong đi xa về hướng tây nam, sau đó lắm bẩm một câu, dư âm lượn lờ, không biết kiếm tu là nói cho mình nghe, hay là nói cho Trần Bình An.
"Trường sinh bất hủ, tiêu dao sơn hải, uống sương ăn mây, không ăn ngũ cốc, cũng đã là ngoại tộc."
Trần Bình An yên lặng ngồi trở lại thuyền nhỏ, lấy ba món đồ kiếm tu Tả Hữu ném đến bên chân hắn, thu vào giữa phi kiếm Mười Lăm, lần lượt là một chiếc trường bào màu vàng, hai sợi long tu màu vàng cuốn vào với nhau, cùng một hạt châu lớn cỡ nắm tay, độ sáng ảm đạm, hơi ngả vàng, có phần hơi giống với câu ví von người già, châu vàng (1).
(1) Người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá)
Trần Bình An nhìn quanh bốn phía, dần dần gió êm sóng lặng, ngắng đầu nhìn lại, trời trong nắng âm.
Trần Bình An nghỉ ngơi một lát, cầm lấy cây sào trúc có khắc Trảm Khóa Phù chân chính, đứng dậy chèo thuyền đuổi theo Quế Hoa Đảo, trong lúc nhất thời có chút lúng túng, độ thuyền ngàn vạn đừng một hơi hăng hái đi hướng Đảo Huyền sơn, bỏ rơi mình tại đây phía trên biển lớn mênh mông. Trần Bình An trừng mắt to, dùng sức nhìn phía phương xa.
Nếu là trước kia, Trần Bình An sẽ cảm thấy Quế Hoa Đảo sao có khả năng làm chuyện như thế?
Nhưng mà hiện tại, Trần Bình An hoàn toàn không phát hiện, mình lại có loại ý niệm này trong đầu.
Tâm viên ý mã cũng bát tri bất giác (2).
(2) Tâm như con khỉ, ý như con ngựa. Con khỉ luôn nhảy nhót, con ngựa chạy luôn chân. Ý nói những ý nghĩ của ta nhảy lung tung như con khi, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về thời gian và không gian, những chuyện không liên can gì đến nhau, tâm ý không lúc nào ngừng chuyên động.
Vị kiếm tu kia tiêu sái ngự phong đi xa, không bị thiên địa câu thúc, đột nhiên dừng thân hình, ở một địa phương Trần Bình An nhất định không thể nhìn thấy hắn, quay đầu nhìn lại.
Trong mắt nam tử nhìn thấy, là thiếu niên Đại Ly.
Nhưng mà suy nghĩ trong lòng, cũng là một vị cố nhân.
Người nọ từng nói, ta cũng không nguyện tìm huynh làm hộ đạo nhân cho Trần Bình An, cũng biết sư huynh quá nửa sẽ không nhận lời. Nhưng mà Tè Tĩnh Xuân ta đời này cũng không có được máy bằng hữu, toàn bộ thiên hạ, ta chỉ có thể tìm huynh.
Cũng chỉ có thể tìm huynh!
Nam tử vừa nghĩ đến câu nói vô lim sỉ này, liền đầy bụng nghẹn khuất, xếp bằng ngồi xuống, huyền đình phía trên mặt biển, hai nắm tay đặt ở trên đầu gối.
Một thân kiếm khí sắc bén càng đổ xuống nhiều hơn, nước biển dưới chân kịch liệt cuồn cuộn sôi trào, nhưng mà những sương mù này giống nhau không thẻ tới gần vị kiếm tu.
Luyện khí sĩ thế gian, đều hâm mộ loại kiếm đạo thiên tài, trời sinh tư chất kinh diễm này, được gọi bằng danh hiệu tiên thiên kiếm phôi, nhưng mà nam nhân này cũng là học kiếm muộn, hơn nữa chưa bao giờ là cái gì kiếm phôi, cho nên đợi cho người này ở Trung Thổ Thần Châu ngang trời xuất thế, không phải lực áp, mà là nghiền áp vô số kiếm tu tiền bối, đối với những ai được gọi là kiếm phôi, người này ra tay không lưu tình, bốn phía trào phúng, truyền khắp thiên hạ, không biết có bao nhiêu kiếm đạo thiên tài thiên phú dị bằm, từ nay về sau kiếm tâm vỡ vụn, đại đạo đoạn tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận