Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1438 - Tâm Thần Hướng Tới (3)



Chương 1438 - Tâm Thần Hướng Tới (3)




Những gì Thôi Đông Sơn làm, và những lời bình thản luận định của Ngụy Tiện cũng không có mục đích gì, bởi mỗi thời mỗi khác, là thu hút là trấn sát, hay làm mồi, còn phải xem Thái Kinh Thần ứng đối như thế nào.
Ngụy Tiện không dám nói Thôi Đông Sơn nhất định có thể thắng được các nhân vật đỉnh núi phía sau màn kia.
Nhưng một gã Thái Kinh Thần, khẳng định không nói chơi, chỉ có thể bị Thôi Đông Sơn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Cho nên Ngụy Tiện mới nói chim cá tham mồi ngon mà chết.
Thôi Đông Sơn lắc đầu, Thôi Đông Sơn giơ hai ngón tay ra khép lại, ở không trung viết mười sáu chữ tương tự.
Hổ dù có thu thế, cũng sẽ cắn người. Beo co người lại, cũng sẽ tấn công.
Ngụy Tiện nhíu mày nói: “Đại Tùy thật muốn xé bỏ minh ước, được ăn cả ngã về không, chẳng lẽ là muốn thay thế Đại Ly?”
Thôi Đông Sơn cười ha ha, chỉ chỉ mình.
Ngụy Tiện ngẩn người, chắp tay ôm quyền, “Quốc sư mưu tính sâu xa, không phải người thường có thể bằng.”
Thôi Đông Sơn có chút thầm oán, “Về sau xưng hô Thôi tiên sinh là được rồi, câu nào cũng quốc sư quốc sư, khiến cảm thấy ngươi vị khai quốc hoàng đế Nam Uyển quốc này đang chiếm tiện nghi ta.”
Ngụy Tiện cảm thán: “Nam Uyển nho nhỏ, chỉ bằng đất mấy châu của Đại Ly, lúc trước cũng từng có trích tiên nhân lưu lại đôi câu vài lời, cho nên ta mới lệnh phương sĩ Nam Uyển quốc vào núi tìm ẩn, rời bến phóng tiên, nhưng không thật sự tới Hạo Nhiên Thiên Hạ một chuyến, vẫn không thể tưởng tượng nổi thiên địa to lớn thực thụ.”
Thôi Đông Sơn cười nói: “Trung thổ thần châu có vị người đọc sách rất lợi hại, từng có lời khen giọt nước trong biển lớn và lục địa như hạt cải, về sau có cơ hội, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, đến lúc đó ngươi lại cảm khái ếch ngồi đáy giếng, sẽ rất thích hợp.”
Thôi Đông Sơn hai tay tựa vào tay vịn ghế, lay động, ghế dựa theo đó bắt đầu “đi lại”, Thôi Đông Sơn ở bên kia như là cưỡi ngựa nhấp nhô, nhìn cực kỳ buồn cười.
Chỉ là đoạn thời gian qua Ngụy Tiện sớm chiều ở chung với Thôi Đông Sơn, đã sớm tập mãi thành thói quen, về phần chuyện này, Ngụy Tiện và Vu Lộc thích ứng sớm hơn xa xa so với Tạ Tạ.
Đây đại khái chính là tâm tính đế vương, hoàng tử.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: “Ta từng nói đáp án với ngươi, dù sao người phía sau màn Đại Tùy và Đại Ly đều đang so đấu sự chuẩn bị, loại binh sĩ như Thái Phong sống chết ra sao, cùng với bọn Thái Kinh Thần đầu quân hay không, đều không gây ra nổi sóng gió gì, như vậy sở dĩ ta nán lại châu thành, không đi thư viện kinh thành, thật ra không có phức tạp như ngươi nghĩ. Tiên sinh nhà ta thương nhất tiểu Bảo Bình, Mao Tiểu Đông là không giữ được mồm, nhất định sẽ nói cho hắn trận mưu đồ bí mật không vẻ vang gì này của Đại Tùy, lúc này ta lao đầu vào, khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo, mắng ta không làm việc đàng hoàng.”
“Nếu ta nói với tiên sinh xã tắc đại nghiệp, lại càng không được lòng, nói không chừng ngay cả mối quan hệ học sinh tiên sinh cũng không giữ được nữa. Nhưng vẫn phải làm những chuyện đó, ta chung quy không thể nói tiên sinh ngươi yên tâm, Bảo Bình Lý Hòe bọn nhỏ này chắc chắn không có việc gì, học vấn hôm nay của tiên sinh đang càng ngày càng hoàn chỉnh hơn, từ trình tự ước nguyện ban đầu, đến mục đích cuối cùng tốt xấu, cùng với lựa chọn con đường trong đó, đều có hình thái đại khái rồi, bộ từ ngữ dành cho con buôn tương đối máu lạnh kia của ta, nếu đem ra ứng phó thì quá tốn sức.”
“Cho nên còn không bằng ta trốn ở bên này, lấy công chuộc tội, lấy ra thành quả thật sự, hỗ trợ cắt đứt một số liên hệ, lại đến thư viện chịu phạt, cùng lắm thì chịu một trận đòn, vẫn tốt hơn để tiên sinh có khúc mắc, vậy ta sẽ xong đời. Một khi bị hắn nhận định rắp tâm bất lương, thần tiên khó cứu, dù lão tú tài ra mặt cầu tình, cũng chưa chắc hữu dụng.”
Ngụy Tiện cân nhắc một lát, đang muốn nói chuyện.
Thôi Đông Sơn đã cả người lẫn ghế chuyển đến cửa sổ bên kia, đưa lưng về phía Ngụy Tiện, khoát tay, “Ngụy Tiện ngươi tạm thời chưa có tư cách bình luận dây dưa giữa ta và tiên sinh, cho nên nhìn nhiều nói ít.”
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm: “Ngô Diên quận thủ Long Tuyền quận, Ngụy Lễ Hoàng Đình quốc, Liễu Thanh Phong, đại đô đốc Vi Lượng Thanh Loan quốc, còn có Ngụy Tiện ngươi, đều là... hạt giống tốt ta… chúng ta nhìn trúng, trong đó lại lấy ngươi cùng Vi Lượng khởi điểm cao nhất, nhưng tương lai thành như thế nào, vẫn phải dựa vào bản lãnh của chính các ngươi. Vi Lượng thì không nói, hắn cô vân dã hạc, không coi là quân cờ về mặt ý nghĩa thật sự, thuộc loại đại đạo bù trừ cho nhau, nhưng Ngô Diên và Liễu Thanh Phong, là do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, mà ngươi và Ngụy Lễ, là do ta lựa chọn, về sau bốn người các ngươi là phải đánh lôi đài cho chúng ta.”
Nói có chút mù mịt, Ngụy Tiện yên lặng ghi tạc trong lòng.
Thôi Đông Sơn đột nhiên vỗ tay vịn một phát, “Thạch Nhu thứ ngu xuẩn kia, nhắm chừng đến bây giờ cũng không biết, câu nói ghi trên tờ giấy trong túi gấm chính là lời tâm huyết của ta, tình chân ý thiết, từng chữ huyết lệ, là kinh nghiệm quý giá nhất của một người từng trải. Lần sau gặp lại ở thư viện, nếu không có chút tiến bộ, xem ta thu thập ả như thế nào! Hừ, bộ thể xác tiên nhân kia của Đỗ Mậu, không cần ăn uống ỉa đái ngủ, cho nên ả mới có thể chịu đựng ghê tởm, đến lúc đó ta muốn ả ăn uống ỉa đái tắm rửa, một hơi làm mấy lần! Còn muốn ả biết cái gì gọi là nam nhân đích thực!”
Ngụy Tiện cáo từ rời đi.
Thôi Đông Sơn vung tay áo, triệt hồi vòng hào quang màu vàng lôi trì cấm chế kia.
Ngụy Tiện bội phục từ đáy lòng, kính sợ người này.
Bội phục, ở chỗ Đại Ly có thể có đại thế hôm nay, từ một nước nhỏ phiên thuộc vương triều Lô thị, không đến trăm năm, có thể đủ có khí tượng này, là dựa vào bốn chữ từ không sinh có.



Bạn cần đăng nhập để bình luận