Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1583 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (6)



Chương 1583 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (6)




Cố Xán lồng tay vào tay áo, đi một vòng quanh tu sĩ Kim Đan có dáng vẻ bình thường kia, cuối cùng đứng trước người này, than một tiếng: “Đáng tiếc, vị thẩm thẩm này dung mạo quá xấu xí, nếu không có lẽ sẽ không cần phải chết.”
Người phụ nữ quỳ bịch một tiếng trên mặt đất: “Cố Xán, xin ngươi tha cho ta một mạng! Từ nay về sau ta có thể tùy ngươi sai khiến.
Cố Xán mỉm cười không nói lời nào, dường như đang cân nhắc lợi và hại.
Còn con vật không còn đội mũ nhưng vẫn mặc trang phục của khai khâm tiểu nương kia thì ợ một cái rồi nhanh chóng khép mồm lại.
Cố Xán quay đầu trừng mắt nhìn nó.
Sau đó mới cười cười nói với Lữ Thải Tang: “Thế nào hả, không uổng công đi theo sau mông ta hít bụi đúng chứ?”
Lữ Thải Tang gật gật đầu, nụ cười xán lạn.
Không như vậy thì không phải là Cố Xán, ma đầu trâu bò nhất Thư Giản hồ.
Cố Xán vẫn cứ lắc lắc cổ cười nói: “Lữ Thải Tang, vậy ngươi nói với thẩm thẩm này về quy tắc mà lúc trước tiểu gia ta đã nói với cả Thư Giản hồ nào.”
Trước kia trên Thanh Hạp đảo đã xảy ra quá nhiều chuyện ám sát và đánh lén, chẳng biết tại sao Cố Xán lại bảo người đang tức giận cực kỳ là Đoạn Giang chân nhân Lưu Chí Mậu đừng tìm hiểu nguyên nhân cũng đừng truy cứu những người phía sau sai bảo thích khách.
Dù là kẻ thù của Thư Giản hồ cũng được, hay đơn thuần chỉ là dã tu thấy chướng mắt phong cách Cố Xán nên thuê sát thủ cũng được, không ai là kẻ ngu cả, họ sẽ không lại mất tiền hay là liều mạng đưa người đi Thanh Hạp đảo chịu chết nữa.
Lữ Thải Tang liếc mắt lườm người phụ nữ kia một lát, mỉm cười nói: “Tất cả những sự khiêu khích và ám sát đối với Thanh Hạp đảo, khách quý lần đầu tiên ra tay sẽ chỉ giết một người, lần thứ hai, ngoại trừ người ra tay sẽ giết kèm thêm một người cực thân thiết với họ nữa, có đôi có cặp, lần thứ ba, có gia có thất, sẽ giết cả nhà, nếu không có người thân thì sẽ giết cả nhà kẻ sai khiến phía sau, nếu như kẻ đằng sau cũng chỉ là một người cô độc đáng thương vậy sẽ giết bạn bè thân thuộc nhất các kiểu, tóm lại là sẽ không cô đơn trên đường đi đến điện Diêm vương báo cáo.”
Cố Xán gật gật đầu, một lần nữa quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang sợ xanh mặt lẫn tuyệt vọng, rút một bàn tay, duỗi ba ngón tay ra: “Chịu chết vô ích, tội gì phải làm vậy. Tu sĩ báo thù trăm năm không muộn, chẳng qua thật ra các ngươi làm đúng rồi, trăm năm nữa sao các ngươi dám tới đây được chứ? Ba người các ngươi quá là không được việc, còn nhớ ở Thanh Hạp đảo vào năm ngoái có tên thích khách kia mới lợi hại, năng lực không cao nhưng lại rất thông minh, ấy vậy mà lại ngồi chờ trong nhà xí rồi đâm tiểu gia một kiếm, con mẹ nó đúng là một thiên tài mà. Nếu như không phải Tiểu Nê Thu há mồm nhanh quá thì ta cũng không nỡ giết hắn đâu!”
Từ đầu đến cuối một tay Cố Xán đều đặt trong ống tay áo, còn một tay thì đưa ba ngón tay ra: “Trước ngươi, ngoài Thanh Hạp đảo đã có người ba lần rồi, lần trước ta nói với tên đó người một nhà thì phải đầy đầy đủ đủ, bất kể là ở nơi nào cũng đều phải đoàn đoàn Viên Viên. Lần đầu tiên ai giết ta, ta giết tên đó, lần thứ hai ta giết những người thân thiết của tên đó, lần thứ ba sẽ giết cả nhà tên đó, bây giờ à, là lần thứ tư rồi, nên làm sao bây giờ?”
Người kia nuốt một ngụm nước bọt: “Giết cửu tộc.”
Cố Xán như chợt hiểu ra: “Đúng, chính là như vậy.”
Cố Xán thu tay lại lồng hai tay vào áo, hơi xoay người, nói chuyện với phụ nữ đúng là đỡ quá mà, thường thì vóc dáng các nàng không cao, không cần phải tốn sức ngẩng đầu nói chuyện.
Cố Xán cười khẽ rồi nói: “Muốn bị tru di cửu tộc à, tru cửu tộc, thật ra cũng đừng có sợ, là một gia đình lớn mà, bình thường cho dù ngày lễ ngày tết cũng chưa chắc các ngươi ở chung một chỗ.”
Lúc này, ở một nơi không xa, dưới mái hiện, một người đàn ông trung niên đeo kiếm, trên kiếm treo bầu rượu.
Hắn đi thẳng về hướng Cố Xán.
Lữ Thải Tang xoay người nheo mắt lại, đằng đằng sát khí,
Cố Xán cũng xoay người theo, cười nói: “Đừng quan tâm, để hắn đến đây.”
Lữ Thải Tang do dự một hồi rồi vẫn nhường đường.
Người đàn ông trung niên họ Trần kia đi đến trước người thiếu niên mặc mãng bào.
Con Tiểu Nê Thu đã hóa thành hình người kia đột nhiên lùi về sau một bước.
Cố Xán có tâm ý tương thông với nó vừa nhíu mày thì đã bị người kia đánh một cái vào mặt.
Người kia nói: “Ngươi lặp lại một lần nữa xem?”
Lữ Thải Tang há to mồm.
Hầu như tất cả những người trên đường đều như vậy.
Người kia lại đưa bàn tay lên, đánh mạnh vào mặt Cố Xán, giọng vừa run vừa khóc nói: “Cố Xán! Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Cố Xán quay đầu phun một ngụm máu lên mặt đất sau đó nghiêng đầu, gương mặt đã sưng đỏ nhưng trên đó lại mang theo nụ cười: “Ha ha, Trần Bình An! Huynh đã đến rồi!”
Bộ mãng bào màu xanh đen được làm từ da của Tiểu Nê Thu sau lần lột xác thành Nguyên A, là bộ pháp bào mà Đoạn Giang chân quân đã hao phí rất nhiều tiền của, thuê cao nhân bí mật luyện chế thành.
Cố Xán không lồng hai tay vào tay áo nữa, không còn là hỗn thế ma đầu khiến cho vô số dã tu Thư Giản hồ cảm thấy cao thâm khó hiểu nữa, hắn giang hai tay ra, đứng đó nhảy nhót: “Trần Bình An, vóc dáng huynh đã cao vậy rồi à, ta còn tưởng lần sau hai ta mà gặp nhau thì ta sẽ cao hơn huynh nữa chứ!”
Chỉ là từ đầu đến cuối, người đàn ông trung niên kia vẫn không nói lời nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận