Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 780: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ

Chương 780: Có Người Đưa Kiếm Có Người ChờChương 780: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ
Chương 780: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ (2)
Thế mà hôm nay Phù Nam Hoa lại rời khỏi tư trạch, một mình đi đến đại môn khẩu Phù thành, đầu đội mũ cao, mặc trường bào màu ngọc bạch, bên hông giắt ngọc bội xanh biếc lóng lánh hình rồng, vị thiếu thành chủ này thần sắc trầm ổn rất nhiều, tựa như còn có chút buồn bực không vui, so với nét hăng hái khi đi hướng Ly Châu Động Thiên, cách biệt một trời.
Khoảng thời gian này trong Phù thành khách quý lâm môn như nước chảy, cho dù Phù gia đối nhân xử thế, khả năng so với triều đình một quốc gia còn kinh nghiệm dày dạn hơn, nhưng vẫn có vẻ ứng phó không nỗi. Lúc này ngoài cửa Phù thành, còn có vài nhóm nhân vật trọng yếu tiên gia phủ đệ trên núi tiến đến chúc mừng chuyện liên hôn được thế nhân gọi là "kim ngọc lương duyên", trong đó còn có Vân Hà Sơn, Vân Hà Sơn không được coi là môn phái hàng đầu, nhưng mà sản xuất vân căn thạch thịnh hành nhiều châu, tài nguyên cuồn cuộn, cho nên cũng có một phen cảnh tượng phát triển không ngừng, nếu như có thể xuất hiện thêm một hai thiên chi kiêu tử có thể chống đỡ rường cột, Vân Hà Sơn tễ thân hàng ngũ nhất lưu tiên gia Bảo Bình châu là chuyện trong tương lai gần.
Lão Long thành cùng Vân Hà Sơn có mấy trăm năm tình hương khói, bởi vì đặc sản Vân căn thạch của Vân Hà Sơn chính là một trong những hàng hóa quan trọng nhất của hai chiếc Thôn Bảo Kình Phù gia đi Đảo Huyền sơn, ma thạch được rèn luyện tạo thành từ Vân căn thạch là thứ đồ tốt để kiếm tu kiếm khí Trường Thành mài dũa kiếm phong, bởi vì hàng đẹp giá tốt, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là giá rẻ, cho dù hiệu quả khác nhau một trời một vực so với trảm long thai đá mài kiếm tốt nhất thế gian, nhưng một văn tiền làm khó anh hùng hán, mỗi lần Yêu tộc làm loạn, đại chiến liên miên, dù cho mua thiếu, mặt dày mày dặn thiếu nợ dai dẳng cũng đành phải chịu, đối với kiếm tu mà nói, không có gì quan trọng hơn so với có một thanh kiếm tốt.
Đương nhiên cái gọi là giá rẻ, là so sánh với những vật phẩm quý hiếm khác vận chuyển qua lại giữa Đảo Huyền sơn và kiếm khí Trường Thành, giá Vân căn thạch của Vân Hà Sơn, bán cho tu sĩ Bảo Bình châu, bán cho Phù gia Lão Long thành, bán cho kiếm tu Kiếm Khí Trường Thành, là ba loại giá cách xa nhau.
Lần này Vân Hà Sơn đến bốn người, hai vị lão tổ sơn môn cùng đệ tử đắc ý của mỗi người.
Phù Nam Hoa hôm nay phá lệ xuất môn đón khách, là tới gặp một người vốn lẽ ra đã chết từ lâu, tiên tử Vân Hà Sơn Thái Kim Giản.
Sau khi Phù Nam Hoa xuất hiện ngoài dự đoán mọi người, cửa thành bên này nhất thời đều nghị luận, tiếng tiếp đón tiếng chúc mừng liên miên không dứt, Phù Nam Hoa nhất nhất ứng phó cho qua, không thất lễ, cuối cùng Phù Nam Hoa đi vào vị trí phía trước hai chiếc xe ngựa đang dừng ở sau đó, nhìn thấy hai con Thanh thông mã thần tuấn phi phàm, có huyết thống dòng giống giao long xa xôi, hẳn là chiếc xe lâm thời thuê từ Tôn gia dịch trạm, Lão Long thành trong ngoài đều biết, hai loại phương thức du lãm Lão Long thành hao tiền nhát, một là mua một miếng Lão Long Phiên Vân bội của phù gia, tiếp theo chính là mướn xe từ cửa hàng trên danh nghĩa của Tôn Gia Thụ kia, vậy chỉ có hai loại người sẽ làm như thế, một loại là trong túi thực sự có tiền, một loại là kẻ ngốc dế nhũi.
Hai vị lão tổ Vân Hà Sơn đương nhiên không ngốc, vẫn phải giữ chút mặt mũi cho sơn môn, hơn nữa là buộc phải giữ gìn.
Gặp được Phù Nam Hoa tự mình xuất môn nghênh đón, hai vị lão tổ nhanh chóng dẫn theo đệ tử đắc ý đi xuống xe ngựa, trong đó một vị Vân Hà Sơn đích truyền, chính là tiên tử Thái Kim Giản sắc mặt trắng bệch cùng dung nhan quyến rũ, vị còn lại là nam tử trẻ tuổi diện mạo hiên ngang, pháp bào mặc trên người mơ hồ có khí tượng mây mù lượn lờ.
Phù Nam Hoa cùng hai vị lão tổ Vân Hà Sơn khách sáo hàn huyên, sau đó nói ra một yêu cầu nhỏ, nói muốn dẫn Thái tiên tử vào thành trước để thưởng cảnh ôn chuyện.
Ân sư truyền đạo của Thái Kim Giản được yêu mà sợ, nơi nào cự tuyệt ý tốt này, trước đó Thái Kim Giản ở Ly Châu Động Thiên hai tay trống trơn quay về sơn môn, cả một túi đồng tiền kim tinh, còn không bằng lấy ra liệng nhảy cóc trên nước, nửa điểm tiếng vang cũng không có. Đó là đồng tiền kim tinh, Cốc Vũ tiền ở nó trước mặt, chính là cáo mệnh phu nhân gặp Hoàng hậu nương nương, không là cái thá gì.
Liên lụy lão nhân hai năm nay ở Vân Hà Sơn nhận hết những lời xem thường cùng hỏi khó, lão nhân vốn dĩ muốn từng bước từng bước đẩy Thái Kim Giản lên bảo tòa sơn chủ, nản lòng thoái chí, nhưng mà điều khiến lão nhân càng giận hơn chính là Thái Kim Giản được ký thác kỳ vọng cao hai năm nay giống như xác sống, tu hành sơn môn thần thông mười phần lười biếng, để cho lão nhân vừa đau lòng vừa phẫn uất, còn đánh không được mắng không xong, sợ Thái Kim Giản ném chuột vỡ bình, trở thành phế vật giống như Chính Dương sơn Tô Giá.
Phù Nam Hoa và Thái Kim Giản sóng vai mà đi, đi qua đại môn Phù thành, dẫn theo vị Thái tiên tử có chút danh tiếng này, một đường đi hướng tư trạch huy hoàng của hắn ở Phù thành.
Lúc ở Ly Châu Động Thiên tìm kiếm cơ duyên, Phù Nam Hoa mới chỉ là một trong rất nhiều người được đề cử là gia chủ tương lai, cho nên Phù Nam Hoa tinh thông làm ăn, lúc ấy đối với Thái Kim Giản thấp hơn hắn một cái đầu mười phần khách khí, nhưng hôm nay truyền đạo lão tổ rất coi trọng hắn đang phá quan, lại có liên hôn cùng đích nữ Vân Lâm Khương Thị trợ giúp, giá trị thân phận của Phù Nam Hoa nước lên thì thuyền lên, đã không thể so sánh nỗi. Cho nên theo cách nghĩ của hai vị lão tổ Vân Hà Sơn, Phù Nam Hoa thân cận Thái Kim Giản như thé, cũng không thể giải thích là vì năm đó cùng nhau ở Ly Châu Động Thiên kết làm minh hữu ngắn ngủi, chẳng lẽ hai người từng có quá một đoạn nhân duyên sương sớm? Cũng không đúng, Thái Kim Giản rõ ràng vẫn là tám thân xử nữ. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, Phù Nam Hoa sớm muộn có một ngày mặc vào chiếc lão long bào kia nguyện ý đối đãi đặc biệt lễ ngộ Vân Hà Sơn như thế, hai vị lão tổ có thể nói mặt mày rạng rỡ.
Phù Nam Hoa cùng Thái Kim Giản hai người hiểu ngầm ý nhau rất rõ, dọc theo đường đi không có nói chuyện gì nhiều, mãi cho đến phủ đệ tư nhân của Phù Nam Hoa. Phù Nam Hoa ngồi xuống đại sảnh, võ vỗ mảnh ngọc bội mới vừa được phụ thân tự mình ban thưởng bên hông, nhìn phía vị tiên tử từng bị thiếu niên lấy mảnh sứ vỡ đâm nát yết hầu nơi ngõ nhỏ, nói: "Hiện tại hai ta có thể nói trắng ra."
Thái Kim Giản nhìn như nở nụ cười xinh đẹp, nhưng mà trong nụ cười thật ra cũng không có vẻ tức giận,"Nói cái gì?"
Phù Nam Hoa nhìn chằm chằm cô gái lẽ ra đã thân tử đạo tiêu nơi Ly Châu Động Thiên,"Ta sẽ không hỏi cô sống lại như thế nào đâu, ta chỉ muốn biết, người kia vì cái gì cứu cô, sau khi cứu cô, hắn muốn cô làm cái gì?"
Thái Kim Giản thu liễm ý cười,"Nếu ta nói ngươi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngươi tin sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận