Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1661 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (8)



Chương 1661 - Mài Kiếm Khi Không Luyện Kiếm (8)




Trần Bình An biết bà lão thâm tàng bất lộ này, cho dù che giấu thế nào cũng không thể che giấu được khí tức thối nát, nhưng đó chính là gốc rễ năng lực đứng vững của đảo Châu Thoa.
Nói không chừng năm xưa, ở trong hoàng cung kinh thành của chính mình, Lưu Trọng Nhuận có thể thoát khỏi bàn tay của địa tiên vương triều Chu Huỳnh điên rồ kia, đều phải nhờ công lao bà lão này.
Lưu Trọng Nhuận ném bình sứ cho Trần Bình An: "Trần tiên sinh, ngươi phải cất cẩn thận đi. Đó là một trong những loại đan dược tốt nhất trong bí tàng của Thủy Miếu năm xưa, có thể bổ sung rất nhiều linh khí thuỷ phủ và sửa chữa vật bổn mệnh thuộc tính thuỷ, lọ đan dược này chỉ cần này ném đến Thư Giản Hồ là có thể khuấy động sóng cao trăm thước, bất kỳ vị Kim Đan Địa tiên nào cũng sẽ thèm nhỏ dãi. Đây chính là tiền đặt cọc, là thành ý nên có của đảo Châu Thoa . Việc tiếp theo là xem Trần tiên sinh có bản lĩnh thần thông biến mục nát thành thần kỳ hay không. Xong chuyện, bốn chữ trước đó trước khi ta rời khỏi Thư Giản Hồ vẫn có giá trị. Sau này ta chuyển đến quận Long Tuyền, thì nó sẽ không còn tác dụng nữa, hết hạn sử dụng!"
Trần Bình An không thèm để ý nửa câu sau, mở bình sứ ngay tại chỗ, đổ ra một viên đan dược màu ngọc lam, nhắm mắt lại một lát, sau đó mở mắt cười với Lưu Trọng Nhuận, rồi ném thẳng vào miệng.
Lưu Trọng Nhuận tò mò hỏi: "Lọ đan dược này tất nhiên là ta không có động tay động chân vào, nhưng làm sao Trần tiên sinh có thể xác định được nhanh như vậy?"
Đương nhiên, Trần Bình An sẽ không nói cho cô ta biết đáp án, về chuyện bí ẩn liên quan tới những đứa bé thủy vận mặc áo xanh sống trong thuỷ phủ của mình, hắn thản nhiên nói: "Vì ta đã đến Thư Giản Hồ thì nhập gia tuỳ tục, cược lớn thắng lớn."
Lưu Trọng Nhuận nhíu mày, không nói gì.
Trần Bình An hỏi: "Ta muốn hỏi Lưu đảo chủ về lịch sử chi tiết của cố quốc và vương triều Chu Huỳnh, có thể nán lại chỗ Lưu đảo chủ thêm một khoảng thời gian, có được không?"
Lưu Trọng Nhuận thắc mắc hỏi: "Tại sao phải làm vậy? Nó có liên quan gì đến kế hoạch tiếp theo của ngươi không?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Hầu như không liên quan gì đến chuyện này, chỉ là ta muốn biết thêm về quan điểm của một số người trong cuộc đối với … xu thế chung. Ta đã từng chỉ là kẻ đứng ngoài quan sát, lắng nghe những cảnh tượng và hỏi đáp tương tự, nhưng thật sự không cảm nhận sâu sắc, bây giờ ta muốn biết nhiều thêm một chút.”
Lưu Trọng Nhuận do dự một lát, gật đầu nói: "Được thôi, nhắc lại chuyện cũ, mặc dù trong lòng ta cũng không vui lắm, nhưng mà ngay cả những chuyện bẩn thỉu như kia cũng đã nói cho Trần tiên sinh nghe rồi, những chuyện còn lại của triều đình và sa trường cũng chả tính là gì cả."
Trần Bình An ôm quyền tỏ lời cảm ơn.
Lưu Trọng Nhuận nháy mắt quyến rũ.
Trần Bình An nhắm mắt làm ngơ.
Sau hai giờ, Lưu Trọng Nhuận nói về đại thế của cố quốc, từ việc long hưng thành lập đến sự suy tàn dần dần, phục hưng chấn chỉnh, cắm sào sâu khó nhổ được, cố gắng duy trì, cuối cùng bị tiêu diệt, kể lại hết mọi chuyện một cách hùng hồn.
Lưu Trọng Nhuận từ lâu đã không phải là trưởng công chúa nữa, bây giờ cô ta chỉ là tu sĩ Kim đan của Thư Giản Hồ, nói chuyện thẳng thắn, Trần Bình An chăm chú lắng nghe, âm thầm viết ra, điều này có lợi rất nhiều. Khi nghe đến trọng điểm, chỉ cần lấy ra một cây bút và giấy gần bên và viết chúng ra từng cái một. Khi Lưu Trọng Nhuận nói đến chuyện gì đó tế nhị hoặc khó hiểu, Trần Bình An sẽ đặt câu hỏi.
Những điều này làm cho Lưu Trọng Nhuận khó xử không thôi, trong lòng dở khóc dở cười.
Bản thân sao giống như một vị phu tử trong trường học, truyền đạo dạy nghề cho một học sinh chăm chỉ?
Đây là lần đầu tiên trong đời cô ta cảm nhận được điều đó.
Khi Lưu Trọng Nhuận cảm thấy mình không còn gì để nói, Trần Bình An lại nói, lần sau đến Bảo Quang các, hắn sẽ hỏi Lưu đảo chủ hai chuyện tư lại và thuỷ vận cặn kẽ hơn.
Lưu Trọng Nhuận cười giận dữ: "Trần Bình An, ngươi có thấy phiền không? Muốn lên giường của ta thì ngươi không thể nói thẳng, sao cứ phải đi vòng quanh khúc khuỷu như thế này? Chơi vậy có vui không? Tại sao, nếu ngươi muốn lấy cả thể xác và tinh thần, được thôi, Trần Bình An ngươi đúng có có khẩu vị lớn hơn người khác! Hai tên địa tiên Chu Huỳnh và người mang cơm kia cộng lại cũng không bằng một mình ngươi!"
Sắc mặt Trần Bình An vẫn không thay đổi, chậm rãi nói: "Lưu đảo chủ, vừa rồi ngươi đã nói về đại thế giang sơn, rất đặc sắc, giống như một vị đế vương mất nước “tội không do vua”, cùng ta xem lại cục diện, chỉ điểm giang sơn, để ta sinh lòng kính phục, thì cái này còn lâu mới giống nhau, cho nên sau này bớt nói mất lời bậy bạ đi được không?“
Lưu Trọng Nhuận có vẻ hơi buồn bã, một tay che cổ áo, cắn môi.
Trần Bình An không hề động đậy, chuẩn bị đứng dậy nói lời cáo biệt.
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên khẽ quát lên: "Trần Bình An."
Trần Bình An đành phải ngồi lại chỗ ban đầu, bối rối: "Ừm?"
Lưu Trọng Nhuận đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh xé toạc cổ áo.
Trần Bình An xứng đáng là người từng trải đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, hắn cũng lập tức nhắm mắt lại, đột nhiên đứng lên: "Không có lần sau, nếu không mua bán không còn giá trị!”
Lưu Trọng Nhuận cười run rẩy, nhìn bóng lưng người thanh niên vội vã rời đi, vui vẻ nói: "Sao ngươi không nói chuyện này với tên gia hoả ở phủ Chu Huyền nghe, xem hắn ta có ghen tị với ngươi không?"
Trần Bình An dừng lại, quay lưng về phía cô ta, nhẹ giọng nói: "Lưu Trọng Nhuận, như vậy không được."
Lưu Trọng Nhuận nén cười, khịt mũi hừ lạnh: "Thứ lỗi không tiễn!"
Sau khi Trần Bình An bước ra khỏi đỉnh núi, đến bến phà, chống thuyền trở về đảo Thanh Hạp.
Lão ma ma đi vào trong viện, nhìn Lưu Trọng Nhuận dường như có chút mất tập trung, hỏi: "Trưởng công chúa, ngươi thật sự muốn tin một người ngoại hương xuất hiện ở Thư Giản Hồ chưa tới nửa năm sao? Chưa nói đến việc hắn ta vẫn còn trẻ như vậy, cho dù hắn có tâm tư sâu xa, làm việc thận trọng, nhưng tuổi còn trẻ có nghĩa là nền tảng của hắn nông cạn, đây là đạo lý muôn thuở không thay đổ, không thì năm đó tên tiểu tạp chủng được trưởng công chúa chính tay nâng lên ngồi ngai vàng, sẽ bấm bụng chịu cố tình giả vờ ngu ngốc và điên khùng trong nhiều năm như vậy sao? Kết quả suýt chút nữa thực sự đã cho tiểu tạp chủng làm được chuyện ghê tởm mà kiếm tiên địa tu cũng không làm được?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận